Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa

Chương 50: Ngươi còn dám hỏi lương tâm chúng ta có đau không hả?



Nghiêm Phong gào thét loạn xạ.

"Mẹ kiếp!"

"Một đám chó điên mất hết nhân tính!"

"Các ngươi đối xử với ta như vậy, lương tâm của các ngươi không cắn rứt sao?"

"Ông đây sắp bị các ngươi siết c.h.ế.t rồi!"

Đám người cũng không chịu yếu thế, gào theo phía sau.

"Đồ chó má!"

"Khi ngươi cướp đồ của chúng ta, lương tâm ngươi có đau không hả?!"

"Đúng đấy đúng đấy!"

"Đều là tu sĩ Huyền Linh đại lục, ngươi cứu giúp chúng ta một chút vào thời khắc quan trọng thì sao? Chẳng phải là nên thế sao!"

"Lùi một vạn bước mà nói, nếu ngươi cứu được chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ bạc đãi ngươi chắc?"

"Cùng lắm thì chúng ta không truy đòi số vật tư ngươi và Trần Linh đã cướp đi nữa là được!"

Kẻ nói lời hay thì rất nhiều, nhưng cũng có người đang tính toán lát nữa sẽ ra tay với Nghiêm Phong, Trần Linh.

Dù sao người cũng bị trói rồi, lát nữa vào khu an toàn, chẳng phải do bọn chúng định đoạt sao?

Nghiêm Phong đâu ngốc, đương nhiên biết chúng nghĩ gì.

Hắn hét lớn với Trần Linh: "Tiểu sư muội, muội mau thả ta xuống ngay!"

"Ta mẹ nó không tin, hôm nay ta còn để đám trâu ngựa này bắt nạt!"

Yến Hắc với tốc độ cực nhanh đã đến gần khu vực quần sơn.

"Không kịp nữa rồi, chúng ta sắp đáp xuống."

Điên cuồng chạy trốn trăm dặm trong rừng ắt có khắc tinh, bọn họ gặp may, vốn đã ở gần quần sơn.

Tuy đám cây liều mạng đuổi theo, nhưng cũng chỉ năm sáu phút thôi.

Yến Hắc đến giữa quần sơn, dừng trên một cây tiên thảo.

Nó vừa dừng, Cuồng Bôn Lâm chui xuống đất ngay.

Bụi bay mù mịt, mặt đất rung chuyển không ngừng, cả quần sơn cũng rung theo.

Trần Linh liếc cây tiên thảo lam băng trên đất, khóe miệng hơi nhếch:

"Yến Hắc, chặt hết đồ trên người Nghiêm Phong đi."

"Được thôi!"

Yến Hắc c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, là đứng đầu trong hàng tỷ linh kiếm, trên đời này gần như không có thứ gì nó không thể c.h.é.m đứt.

Nó vung phân thân, c.h.é.m mạnh vào đám linh khí trên người Nghiêm Phong.

"Choang!"

Tất cả linh khí đều vỡ tan.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Tiếng vỡ vụn này lập tức kéo theo vô số tiếng kêu gào thảm thiết.

"Linh khí của ta!"

"Bảo bối của ta!"

"Trần Linh, tốt nhất là ngươi đừng để ta bắt được, đừng hòng!!"

Đám đệ tử các phong không ngừng rơi xuống, chỉ có Cố Thường Nhạc mở ra linh khí Cánh Cứu Rỗi của mình.

Cánh Cứu Rỗi là Triệu Trường Thanh tặng cho ả, là trang bị không thể thiếu để tự cứu khi ả học ngự kiếm phi hành.

Ả vốn định đi cứu Ngô Giang, nhưng Ngô Giang lại dùng sức nhảy xuống.

Vừa nhảy vừa hoảng loạn xua tay từ chối ả: "Sư muội không cần lo cho ta, không cần đâu!"

Cố Thường Nhạc cảm thấy hắn ta rất kỳ lạ, nhưng không rảnh bận tâm, chỉ có thể quay đầu đi đón Thanh Minh.

"Thanh Minh sư huynh, ta đến giúp huynh đây!"

Ả vốn còn muốn tranh thủ tình cảm trước mặt Ngô Giang, để hắn ta chiếu cố mình nữa chứ.

Trần Linh thấy mọi người rơi xuống đất, lập tức nhắc nhở Nghiêm Phong:

"Tiểu Thất, dán bùa ẩn thân, chúng ta bắt đầu thôi!"

Cướp tiên phẩm linh thảo!

"OK!"

Hai người lại rơi vào trạng thái ẩn thân.

Đám người tức đến ngứa răng.

"Khỉ gió, hai con tiện nhân kia lại giở trò!"

"Ta hận không thể xé nát hết bùa ẩn thân trên người chúng nó!"

"Cũng không nghe nói tông môn bọn nó có tiền, sao bùa ẩn thân của bọn nó cứ như cơm gạo, dùng mãi không hết vậy?"

"Kệ mẹ nó, hái tiên thảo trước!"

"Đừng tranh, ta thấy trước!"

Một đám người vừa rồi còn đoàn kết nhất trí, sau khi thấy một cây tiên thảo, lại bắt đầu đánh nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Về phần Trần Linh và Nghiêm Phong, một người lười đánh, một người đánh mệt rồi, cả hai cùng ngồi trên tảng đá gần đó xem bọn họ ẩu đả.

Không lâu sau, động tĩnh của đám người đã dẫn đến thú bảo vệ tiên thảo.

Một đầu đại năng Nguyên Anh kỳ, Tử Vân Yêu Hạc!

Nó chỉ phun ra một ngụm khí về phía đệ tử các tông môn, mọi người đã bị thổi bay mấy dặm, những người có thể ở lại gần đó cũng phải bám chặt vào cành cây lớn trên vách đá mới miễn cưỡng trụ lại được.

Trần Linh vừa thấy, chỉ muốn kéo Nghiêm Phong ba chân bốn cẳng chạy trối chết.

Nhưng Yến Hắc đã nhanh hơn một bước, chặn nàng lại.

"Đừng chạy!"

Trần Linh: ???

"Vậy ta ngồi chờ c.h.ế.t chắc?"

Nực cười, nàng chỉ là một con gà mờ Luyện Khí tầng chín, nhào lên trước mặt đại ma thú Nguyên Anh kỳ làm gì chứ?

Chẳng phải rõ ràng là tự mình dâng mồi tới cửa hay sao?

Yến Hắc: "Ta biết ngươi rất gấp, nhưng đừng vội."

Trần Linh: Ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm.

Nghe đi, nghe đi, đây có phải là tiếng người không vậy?

"Tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, sau khi Tử Vân Yêu Hạc Nguyên Anh kỳ bị c.h.é.m g.i.ế.c sẽ có cơ hội nhận được một kỹ năng trói buộc hệ tinh thần khá tốt, hơn nữa còn ngàn năm có một, ngươi nhất định sẽ rất thích."

Trần Linh đã từng c.h.ế.t một lần, so với mấy thứ thần kinh kia, nàng càng muốn sống hơn.

"Ta muốn kiên cường sống tiếp!"

Trần Linh không cho rằng mình c.h.ế.t thêm lần nữa vẫn có thể quay ngược thời gian, cũng không cảm thấy mình còn có cơ hội đó.

Đánh nhau g.i.ế.c ma thú linh thú gì đó, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy.

Mạng chó quan trọng, phải sống sót bằng mọi giá.

"Ta thấy khả năng mồm mép của ngươi chưa đủ, không thể mắng người khác mất lý trí, nên ngươi cần một kỹ năng để hỗ trợ."

"Tử Vân Yêu Hạc kỳ Nguyên Anh có một kỹ năng gọi là Nhiễu Loạn Thoại Thuật, là một trong số ít kỹ năng trong giới tu tiên có thể nhận được sau khi bị giết."

"Kỹ năng này có thể cưỡng ép khiến tinh thần đối phương rơi vào trạng thái phẫn nộ kích động, không chỉ thích hợp cho chiến đấu mồm mép, mà còn phù hợp với nhiều dịp giao thiệp đàm phán."

Trần Linh nghe xong, quả quyết xoay người.

"Được, ta lên."

Nàng đã nghĩ đến cảnh tượng sau khi mình dùng "Nhiễu Loạn Thoại Thuật", chỉ cần nhẹ nhàng nói vài câu là có thể khiến người ta nổi điên.

Muốn, quá muốn đi chứ.

Kỹ năng có thể tức c.h.ế.t người, nàng rất khó mà không muốn.

Yến Hắc: "..." Vừa nãy ngươi không phải còn tiếc mạng sao?

Trần Linh cười hì hì, trực tiếp xông đến trước mặt Tử Vân Yêu Hạc.

"Yết Lâu, triển khai Giáng Kính Trận!"

Yết Lâu vừa nghe thấy tiếng triệu hoán, lập tức từ không gian khế ước đi ra, bay ở bên phải Trần Linh.

Hình thể của nó lại có biến hóa, nhưng tu vi lại tương đương với người khế ước. Cũng là Luyện Khí tầng chín.

Yết Lâu trước khi chưa ký kết linh khế, số lần sử dụng hàng ma trận có hạn chế, nhưng sau khi ký kết, chỉ cần linh lực của người ký kết đủ, nó có thể dùng không giới hạn.

Nó nhắc nhở Trần Linh trong thức hải: "Pháp trận này tốn linh lực, ngươi nên cẩn thận."

Trần Linh trở tay lấy ra hai lá tụ linh phù, dán lên người nàng và Yết Lâu mỗi người một lá.

Yết Lâu nhanh chóng triển khai pháp trận, con Tử Vân Yêu Hạc tiền kỳ Nguyên Anh bị thu nhỏ một cảnh giới, biến thành Kim Đan kỳ.

"Lang Gia, lên!"

Lang Gia cũng từ không gian kết nối hiện ra, bắt đầu không ngừng biến hóa thành các loại linh ma thú tấn công Tử Vân Yêu Hạc.

Còn Trần Linh thì cầm Yến Hắc, liên tục bổ ra từng chiêu tấn công.

Chỉ tiếc là, pháp trận thu nhỏ của nàng trong vòng năm ngày không thể dùng lại, nếu không, g.i.ế.c con ma thú này dễ như g.i.ế.c lợn.

Nghiêm Phong thấy Trần Linh ra tay, cũng không nhàn rỗi, trực tiếp triệu hồi Tiểu Chu Hoàng Trì Vân.

Hai người ba linh thú, cứ vậy vây đánh con Tử Vân Yêu Hạc, không ngừng nghỉ.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Dù bị áp chế cả một cảnh giới, thực lực của Tử Vân Yêu Hạc vẫn ở đó, sao có thể mặc người c.h.é.m giết?

Phù ẩn thân của hai người đối với nó chẳng hề uy hiếp.

"Hống!"

Nó rống lên một tiếng, phun ra một đạo sóng xung kích màu tím.

Trần Linh né tránh với tốc độ nhanh nhất, nhưng bùa ẩn thân của nàng lại hết hiệu lực vào lúc đó.

Ân Lộc Lộc vừa nhảy xuống khỏi vách đá, thấy Trần Linh né được đòn tấn công, lập tức ném một lá phù gió tới.

Trần Linh bị gió lớn thổi trúng, thẳng tắp bay về phía đòn tấn công của Tử Vân Yêu Hạc.

Ân Lộc Lộc đắc ý cười, the thé nói:

"Tiện nhân, ngươi c.h.ế.t đi!"