"Đó chính là trứng của Niết Bàn Thánh Long đó, chỉ cần nở ra thì chẳng phải là của chúng ta sao?"
"Người của Huyền Linh Tông vừa có tiền vừa đáng ghét, mất một con rồng đối với bọn chúng chẳng hề xót của."
Nghiêm Phong hai tay hai chân tán thành.
"Đúng đúng đúng!"
"Ta thật ghét cái kiểu bọn chúng dùng lỗ mũi nhìn người khác."
Giang Vô Diễm gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, đệ tử Huyền Linh Tông từ đầu đến chân đều toát ra vẻ ưu việt khó hiểu, chó nhìn cũng thấy phiền."
Địch Kiên Bỉnh cũng chiều theo tiểu sư muội nhà mình, dù sao nàng nói gì hắn cũng thấy đúng, thậm chí còn rất vui lòng chiều nàng.
"Được, làm thôi!"
"Nhưng mà sư muội, cái thứ này phải ấp thế nào?"
"Quả trứng to như vậy, chẳng lẽ ngày đêm cưỡi lên nó mà ấp à?" Nghiêm Phong ngơ ngác.
Ba người kia nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng: "Mấy tháng đầu khi mới đến tông môn, mấy tiết học vỡ lòng của ngươi bị chó tha đi đâu rồi?"
Nghiêm Phong ho khan một tiếng: "Lúc đó còn nhỏ mà, nghe trưởng lão nói chuyện là chỉ muốn ngủ thôi."
Cũng phải, Nghiêm Phong bảy tuổi đã đến Diệu Thiên Tông, tuổi còn nhỏ như vậy, có thể nhớ được bao nhiêu kiến thức cơ bản.
Địch Kiên Bỉnh đành phải giải thích lại:
"Mỗi quả trứng thú đều có cách ấp khác nhau, có loại tự mình muốn nở thì nở, có loại cần dùng đến nghi thức triệu hồi, còn Niết Bàn Thánh Long thì đặc biệt hơn, phải ôm nó."
"Niết Bàn Thánh Long khai mở linh trí bẩm sinh, nếu độ phù hợp cao, nó sẽ đáp lại, nhưng việc chui ra còn tùy thuộc vào tâm trạng của nó."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Đôi khi, ngươi thậm chí không cần ôm, nó sẽ tự động chạy theo ngươi."
Nghiêm Phong vỗ đùi, lập tức kéo Trần Linh đi ôm trứng.
"Tiểu sư muội, lên đi!"
Trần Linh từ chối: "Thôi đi, ai mà thích mấy thứ màu mè này, hơn nữa ta và Nghiêm Phong đã ký kết khế ước rồi."
"Giang sư tỷ, Bánh Chiên sư huynh, hai người lên đi."
"Nếu không ấp trứng và ký kết khế ước ở bí cảnh này, thì khi ra ngoài vẫn sẽ bị cướp. Dù sao, truyền thừa và thiên phú mà Niết Bàn Thánh Long chắc chắn có được đều thuộc hàng top 10 trong các loại linh ma thú, người của Huyền Linh Tông nhất định sẽ đến cướp."
"Dù sao thì đó cũng là đồ của đệ tử Huyền Linh Tông, bọn họ muốn cướp, tông chủ và sư tôn cũng khó mà ngăn cản."
Hai người lập tức bị thuyết phục.
Bên ngoài bí cảnh, Hùng Kinh Đán nghe vậy vô cùng cảm động.
Trần Linh đứa nhỏ này thật biết làm việc! Yêu c.h.ế.t đi được!
Về sau nhất định phải cắt đoạn video này, đem về cho đệ tử trong tông môn học tập cách đối nhân xử thế của nó.
Truyền thừa Niết Bàn Thánh Long là truyền thừa duy nhất trong giới thú có thể chia sẻ với nhân loại, năng lực chiến đấu cũng rất mạnh.
Điều nghịch thiên nhất của nó là, nếu nó và nhân loại ký kết linh khế, cả hai sẽ có chín lần c.h.ế.t đi sống lại!
Ai có thể từ chối cơ hội sống lại nhiều đến vậy chứ?
Lỡ ngày nào tâm trạng không tốt, cũng có thể c.h.ế.t thử cho vui.
Người của Huyền Linh Tông vừa nghe Trần Linh nói vậy, lập tức xù lông.
Tông chủ Hầu Chính Thủy của bọn họ xông đến trước mặt Hùng Kinh Đán, nghiến răng nghiến lợi buông lời:
"Hùng Kinh Đán, đệ tử Diệu Thiên Tông các ngươi ra tay vô cùng đê tiện, hôm nay nếu thật sự ấp được trứng rồng, hoặc là phá hoại nó, chuyện này chưa xong đâu!"
Hùng Kinh Đán vẻ mặt vô tội: "Ách... chuyện này..."
Ông lấy ra ngọc giản bảo mệnh trên tay: "Ta vừa bảo đệ tử quý tông cầm ngọc giản bảo mệnh, nhưng bọn họ liếc cũng không thèm liếc ta một cái."
"Nếu đệ tử ta thật sự ấp trứng thành công, đó là báo ứng của quý tông, à không, là tạo hóa của chúng ta."
"Cơ duyên thứ này ai mà đoán trước được, nhỡ đâu long đản thích con công trống kiêu ngạo của quý tông thì sao, nó tự khắc nhảy ra khỏi túi Càn Khôn ấy chứ."
"Thường thức mà đám tiểu bối tông môn ta đều biết, sao ngươi vẫn không hiểu? Lát nữa ngươi đừng có mà chạy ra đây làm ầm ĩ đấy."
Hầu Chính Thủy bị nói cho đỏ mặt tía tai: "Chẳng phải do tiểu bối tông ngươi đánh lén trước hay sao!"
Tần Ngự Tu thấy vậy liền đứng ra: "Ối dào!"
"Ối dào ôi dào, sao lại nóng nảy thế kia?"
"Ngươi sợ đồ đệ ta ấp trứng long đản thành công hả? Bao nhiêu người nhìn vào thế này,"
"Phì!" Hầu Chính Thủy nhổ một bãi nước bọt.
"Ngươi tưởng mấy tên đồ đệ của ngươi có bản lĩnh lớn đến đâu? Ta e là sau khi không ấp được long đản, chúng sẽ đập nát nó ra đấy!"
Tần Ngự Tu nghe vậy, bật cười.
"Nếu bọn họ không ấp được, ta không chỉ đền ngươi một quả long đản, mà còn tặng thêm ngươi hai quả."
Nói rồi, Tần Ngự Tu lấy ra từ trong túi Càn Khôn hai quả trứng.
Một đôi trứng băng hỏa Phượng Hoàng!
"Hít..."
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Tương truyền băng hỏa Phượng Hoàng là giống loài bị đày xuống từ thượng giới, mỗi đôi Phượng Hoàng đều là chim sinh đôi, mà Phượng Hoàng mẹ ngàn năm mới đẻ một lần, cực kỳ bảo vệ con.
Tần Ngự Tu kiếm đâu ra trứng vậy?
Hầu Chính Thủy cũng bị chấn kinh không nhỏ, may mà ông ta cũng coi như là nhân vật tầm cỡ, nhanh chóng thu liễm cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hừ." Hầu Chính Thủy hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt nói:
"Được thôi, ta cho bọn chúng cơ hội này."
"Nếu ấp nở thành công, long đản sẽ thuộc về bọn chúng, nếu không được, mong Tần phong chủ giữ lời."
Đối với hai quả trứng băng hỏa Phượng Hoàng này, Hầu Chính Thủy quyết tâm phải có được.
Trong môn hạ ông ta vừa hay có một tiểu nữ tu là song linh căn băng hỏa, nếu có thể có được cơ duyên này, tiền đồ nhất định vô lượng.
Ông ta thật không tin mấy đệ tử Diệu Thiên Tông kia có thể thành công ấp nở long đản.
Người của các tông môn và các nhà tu tiên khác lặng lẽ hóng chuyện, cũng có người bắt đầu mở kèo cá cược.
Tần Ngự Tu vừa thấy liền nói: "Hây, thêm ta vào nữa, trò vui này sao có thể thiếu ta được."
"Ta cược một triệu linh thạch thượng phẩm!"
Mọi người nhìn ông với ánh mắt hơi thương hại.
Sư tôn ra cái thể thống gì thế này, đúng là hết thuốc chữa.
Phải biết rằng trong số các đệ tử của Diệu Thiên Tông, chỉ có hai người đủ tư cách ấp trứng thôi đấy!
Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là trứng băng hỏa Phượng Hoàng hay một triệu linh thạch thượng phẩm, ông đều thua chắc.
Mọi người thấy Tần Ngự Tu đặt cược lớn, liền nhao nhao giơ tay báo danh tham gia.
Trong bí cảnh, Giang Vô Diễm ôm lấy long đản.
"..."
"..."
Không có phản ứng gì.
Trần Linh hất cằm: "Ngũ sư huynh, đến lượt huynh."
Địch Kiên Bỉnh tiến đến đứng trước long đản, nhưng không vội vàng ôm nó ngay.
Hắn lấy ra từ túi Càn Khôn hết đống này đến đống khác linh thảo, tinh hạch, huyền tinh, và cả các loại linh quả.
"Lần đầu tiên cầu ma thú ký kết khế ước, không có kinh nghiệm gì cả, ngươi xem có thứ gì ngươi thích ăn không."
"Nếu có, vậy thì mời ngươi ra đây ký kết linh khế với ta."
"Nếu không có gì..."
Địch Kiên Bỉnh lặng lẽ lấy ra một cây búa sắt, đi một vòng quanh quả trứng, rồi từ tốn nói:
"Vậy ta sẽ đập ngươi ra, xào cho sư muội nhà ta ăn, con bé đang tuổi lớn, cần bồi bổ dinh dưỡng."
Nghiêm Phong vừa nghe, lập tức vui vẻ nhảy dựng tại chỗ.