Tiểu Quỷ Quậy Tung Tam Giới

Chương 5



Lại còn là một vũng bùn. Thật là vừa bẩn vừa thối! Lại còn lạnh nữa chứ! May mà lúc đó ta vẫn là đá, cũng không tính là mất mặt trước công chúng. 

Ta muốn lăn ra tìm tiên giữ nhà tính sổ. Nhưng thân đá của ta bị một bàn tay ấm áp nắm lấy. Sợ ta chạy mất nên nắm rất chặt, nắm đến nỗi ta ướt đẫm mồ hôi tay. Cha nó chứ! Ta lại bị Đặng Tứ Lang phát hiện rồi!

YT Linh Đồng Truyện Các

Đặng Tứ Lang phát hiện ra ta chắc là rất đắc ý, ôm ta chạy thẳng vào nhà. Ta cứng đờ thân đá, quyết không hiện hình.

Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ phàm trần. Không thể ra vẻ thần quân mà thi pháp hành hạ ta được. Hắn chắc cũng nghĩ vậy, vội vàng chôn ta vào trong chăn của hắn. Thằng nhóc này thật độc ác, lại muốn làm ta ngạt chết! Nhưng hắn đã tính sai, ta là một hòn đá, chỉ sợ lạnh, không sợ ngạt. Ta nằm trong chăn, ấm áp duỗi người. Thoải mái đến mức sắp ngất đi.

Đặng Tứ Lang không phát hiện, hắn tự cho rằng mình đã trả thù rất thỏa đáng. Vui vẻ như một thằng ngốc. 

Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, thật dễ lừa. Sau đó, hắn lôi ta ra khỏi chăn đặt trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào ta. Như thể có thể nhìn ra một cái lỗ. Ta thật không ngờ, hắn lại hận ta đến thế! Ánh mắt cũng sáng rực vì phấn khích, chắc lại nghĩ ra nhiều trò hành hạ ta.

Ta cảm thấy có chuyện chẳng lành. Nhưng tiên giữ nhà vẫn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm ta, ta không tiện phát tác. Không thể lại kinh động đến thiên đạo, bị mẹ ta phát hiện chứ! Ta nghiến răng… nhịn!

Đặng Tứ Lang cũng không rảnh rỗi. Hắn đặt ta bên cạnh bàn học của mình. Dùng một cuốn kinh văn gọi là Kinh Thi để hành hạ ta như một câu thần chú. 

Nghe quen tai, chính là những gì cha ta thường đọc cho mẹ ta nghe. Nào là quan quan thư cưu… phong vũ như hối… Nào là thanh dương uyển hề… cầm sắt tại ngự… Không hiểu! 

Phiền phức! Nhưng may mà tiên giữ nhà cũng bị kinh văn đọc đến choáng váng. Ta liền nhân cơ hội nhảy ra khỏi bàn học, lẻn ra ngoài từ bệ cửa sổ. 

Thằng bé không tìm thấy ta, lại bắt đầu lo lắng cuống cuồng. Hoảng hốt chạy ra khỏi sân, như người mất hồn. Ta nhìn khí vận dày đặc của hắn, càng nghĩ càng tức. Ông cậu ngoại thường lừa ta, nói U Hoàng Thần Quân là người có nhan sắc hàng đầu Thiên giới. Gả cho ta cũng rất xứng đôi.

 Còn nói, hắn với cha ta có tướng cha vợ con rể, trời sinh đã là con rể của cha ta. Nói nhảm! Bánh bao nhỏ làm sao đẹp bằng cha ta! Ta nhắm vào thằng nhóc đang cúi m.ô.n.g xuống đất, đan điền trầm xuống. Lăn lông lốc một cách mạnh mẽ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, ta không chỉ đập ngất thằng bé. Mà còn đập một lỗ lớn vào khí vận trên người hắn. Khí vận gào thét, ào ào bay lên trời. Nổ tung thành hoa, làm cho cả bầu trời đầy linh quang như mưa, rực rỡ sắc màu. 

Thật là hùng vĩ! Ta kích động, nước mắt lưng tròng tự hào về bản thân. Tiên giữ nhà lại bị dọa tỉnh, tuyệt vọng nhìn trời, nước mắt chảy ngược thành sông. Xong rồi, công đức mất hết rồi… 

Ta xúi giục tiên giữ nhà bỏ trốn không thành, đành phải lại lẻn về nhà trốn tránh. Nhưng ta trốn năm sáu năm cũng không có chuyện gì xảy ra. Lúc nhớ lại chuyện này, mới phát hiện U Hoàng bị ta đập đến mất trí nhớ. 

Hắn không nhớ mình là thần quân, dù khí vận tan hết, cũng không tỉnh lại. Bây giờ vẫn ở trong thân xác phàm trần đó, không biết còn phải độ kiếp bao lâu nữa. Ta không sợ hãi gì, lại một lần nữa đến cửa.

Đặng Tứ Lang đã cao lớn, tay chân dài ngoằng, biến thành một thiếu niên. Trắng trẻo gầy yếu, khiến ta nhất thời cũng có chút ngẩn ngơ. Hắn mày thanh mắt nâu, quả thực có vài phần bóng dáng của cha ta thời trẻ.

Nhưng không có khí chất mỹ nam gỗ của cha ta. Ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, u ám lại thận trọng. Quả nhiên trong nụ cười ẩn chứa d.a.o găm, lòng dạ đầy mưu mô. Vẫn là hòn đá này của ta quá đơn thuần. 

Ta nhảy lên tường, lại bất ngờ gặp tiên giữ nhà. Sao lại là ngươi! Tiên giữ nhà sợ đến ngây người, mặt đầy kinh hãi. Tu vi của nó bây giờ thảm hại, gầy đi một vòng lớn. Lông hồ ly cũng khô héo thưa thớt, vừa nhìn đã biết đói khát nhiều năm. 

Nói xong nó liền nhận thua quỳ xuống, sự tao nhã của hồ tiên cũng không cần nữa. Ôm lấy đùi ta khóc lóc cầu xin. Thạch nương nương, người tha cho Tứ Lang đi, Tứ Lang đáng thương của ta. Thật đáng thương quá… 

Thì ra, từ khi ta đập vỡ khí vận của Đặng Tứ Lang, việc kinh doanh của Đặng viên ngoại liền sa sút không phanh. Cả nhà liên tiếp gặp xui xẻo, người bệnh thì bệnh, người c.h.ế.t thì chết, người bỏ đi thì bỏ đi. 

Bây giờ nhà tan cửa nát, chỉ còn lại ông nội Đặng già yếu và hai ông cháu nương tựa vào nhau. Chẳng trách thiếu niên áo rách quần manh, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Giống như một cây sào tre hình người. 

Sân nhà trước đây cũng hoang phế thành cỏ dại cao quá đầu người. Ngay cả chuột nhà cũng đói đến da bọc xương, dắt díu nhau ra ngoài chạy nạn.

Nhưng ta là một hòn đá cứng, ta không có trái tim. Hòn đá không có trái tim, chỉ muốn bày đủ trò để gây khó dễ cho U Hoàng.