Mẫu thân ta là rồng, phụ thân ta là một tiểu Thổ Địa. Hai người họ yêu nhau vượt giới, sinh ra ta - một hòn đá. Ta là kẻ du đãng nức tiếng Tam giới, hễ ngứa mắt ai là đập người đó ngâm rượu. Bỗng một ngày, tinh linh tre ngâm bấy lâu bỗng sống lại. Trần như nhộng bò ra khỏi vò rượu, gọi ta là "nương tử". Sợ đến hồn bay phách lạc! Ta ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Tinh linh tre tội nghiệp nào hay biết, hắn đã bị ta cho ăn đập không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng mất sạch ký ức.
Sớm đã quên bẵng mình vốn là U Hoàng Thần Quân của Thiên giới – vị thần nổi danh với chủ nghĩa độc thân. Hắn còn từng đơn phương từ hôn mẫu thân ta. Ta đập hắn, vốn dĩ chỉ để trút giận thay cho mẹ.
Toan Nghê Thần Quân là ông cậu ngoại của ta, một lão già lắm mồm hết chỗ nói. Nghe đồn mẫu thân ta vừa chào đời, ông đã sốt sắng thu xếp cho Long tộc và Thiên giới liên hôn.
Kết quả là mẹ ta bị vị chủ thần kia đơn phương ruồng bỏ, trở thành trò cười cho cả Thiên giới suốt bao năm.
Ta bất bình thay cho mẹ:
"Cha nó chứ, thằng mắt mù nào dám coi thường mẹ ta?"
Mẹ ta gầm lên một tiếng bắt ta câm miệng. Ta điếc tai suốt ba ngày. Ghen tị c.h.ế.t đi được, bao giờ ta mới có thể oai phong lẫm liệt như mẹ ta chứ?
Nhưng dù sao ta cũng là con gái của Long Quân, cháu gái của Nhai Tí. Ta phải thay mẹ ta trút giận!
Lúc tìm thấy U Hoàng, hắn vừa mới lịch kiếp ở nhân gian mười hai năm, vẫn còn là một đứa trẻ con.
Thằng nhóc mềm mại dễ nắn, trông như một chiếc bánh bao nhỏ vừa hấp xong. Là con trai của một vị Đặng viên ngoại ở trấn Bồ Đề, tên là Tứ Lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bĩu môi khinh bỉ, thuận tay tóm lấy vị tiên giữ nhà. Xách gáy nó đặt lên đống củi mà nướng.
"Cái bánh bao nhỏ kia có phải là U Hoàng đầu thai không?"
Ta cười hì hì ép hỏi. Tiên giữ nhà bị nướng đến thơm nức, run lẩy bẩy xoa tay cầu xin:
"Không dám, không dám! Tha mạng, tha mạng! Tiểu tiên không dám tiết lộ thiên cơ đâu ạ!"
Ta mất kiên nhẫn, nướng tiên giữ nhà đến tróc cả da, rồi ném sang một bên mặc nó tự sinh tự diệt.
YT Linh Đồng Truyện Các
Đợi đêm khuya thanh vắng, ta lại lặng lẽ lẻn vào giấc mơ của thằng bé.
Trong mơ thật tĩnh lặng, chỉ có một dòng sông nhỏ tắm mình dưới ánh trăng. Bên sông có một bụi tre cô độc, cạnh đó là một khoảng đất mềm phủ rêu xanh.
Trông có vẻ rất lý tưởng để ngả lưng. May mà trong mơ thằng bé không nhớ mình là thần quân. Nó chống cằm ngẩn ngơ ngồi xổm bên khoảng đất trống, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Ta uốn éo đi tới, nhe răng trợn mắt giả làm yêu quái.
"Gào gừ~?"
Hí! Không đúng! Yêu quái hình như không tru như sói…