Hít một hơi không khí tươi mát từ bên ngoài thổi vào, tâm trạng tôi lập tức tốt lên hẳn.
Tôi nằm trong chăn duỗi người, đúng lúc sờ được chiếc điện thoại ở đầu giường.
Không ngờ nó hết pin rồi, tôi liền nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường điện tử, ngày tháng hiển thị là hai ngày sau.
Ồ vãi cả chưởng, còn tưởng mình dậy sớm, hóa ra là ngủ liền 48 tiếng.
Bên cạnh trống không, bạn cùng bàn của tôi đã dậy rồi.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến tôi an tâm.
Tôi nặng nề nằm xuống gối ngủ bù một giấc nữa, cho đến khi Lão Đồng lau tóc bước ra.
“Cậu tỉnh rồi à?” Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy không hiểu sao lại liếc tôi một cái.
Cũng đúng, rõ ràng là cậu ấy dậy trước tôi, đáng lẽ cậu ấy phải hỏi tôi câu này mới đúng.
Cậu ấy mình trần trùng trục, chắc là bên dưới cũng không mặc gì, chiếc khăn tắm dài được cậu ấy quấn ngang hông.
Cậu ấy quay mặt vào gương, đưa lưng về phía tôi, tôi ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy thông qua gương.
“Anh Trẫm, quần áo của tôi đâu.”
Đúng vậy, tôi phát hiện tôi trong gương cũng không mặc quần áo. Với tay sờ sờ, ồ quần cũng mất rồi, chỉ còn mỗi cái quần l.ót.
Lão Đồng trưng ra cái bản mặt mắt cá chết đờ đẫn khó ưa hàng real của Thị Trẫm: “Vứt rồi.”
“Sao cậu lại lột đồ của tôi?” Tôi đâu có nhớ là mình tự cởi đồ trước khi ngủ đâu.
“Toàn là cát.” Cậu ấy nói với giọng đầy ghét bỏ.
“Ồ.” Thôi được rồi, thật ra tôi cũng không quan tâm lắm đến việc ngủ nude.
Không mặc quần áo mới là giấc ngủ thượng hạng.
Nghĩ lại chắc là sau khi tôi ngã vật xuống giường cậu ấy ngủ thiếp đi, Lão Đồng tám phần là ghét bỏ tôi, nên đã lột đồ tôi ra. Nhưng dựa vào tính cách của cậu ấy mà nói, không đá tôi xuống gầm giường là tôi đã rất biết ơn rồi.
Tính sương sương thời gian cũng gần tới giờ dì lao công đến dọn dẹp hàng ngày, vừa nghĩ vậy, chuông cửa liền vang lên.
Lão Đồng lung la lung lay đi ra mở cửa, quả nhiên bị dì lao công ở cửa chào bằng nghi thức nhìn chăm chú.
Tôi cũng hiểu cho dì ấy, dù sao thì đứa trẻ tội nghiệp tóc đen này cuối cùng cũng ngủ dậy rồi, lại còn mẹ nó chứ quấn khăn tắm mà dám ra mở cửa.
Dì ấy dùng thứ tiếng Anh lớ ngớ nói với cậu ấy một tiếng chào buổi sáng, cố tỏ ra bình tĩnh bước vào phòng.
Sau đó tiếp tục chào tôi bằng nghi thức nhìn chăm chú.
Thôi được, tôi vẫn hiểu cho dì ấy.
Bạn nghĩ xem, khách sạn của các bạn có hai thanh niên châu Á đến thuê phòng, từ lúc nhận phòng đến giờ gần như không bước ra khỏi cửa, cứ ở lì như vậy suốt năm ngày năm đêm.
Quan trọng nhất là, rõ ràng có hai cái giường, một trong hai cái giường ngày nào cũng phẳng lì không một nếp gấp.
Một buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời, bạn bước vào phòng, một người vừa mới tắm xong, người kia thì quấn chăn trong ổ, mà cả hai đều không mặc quần áo.
À đúng rồi, bỏ qua điểm quan trọng nhất, hai chúng tôi lại còn đẹp trai thế này.
Thế nên dì ấy không giữ bình tĩnh nổi cũng dễ hiểu.
Dì ấy không chỉ làm vỡ hai cái cốc, mà còn quét luôn cả dép lê của tôi đi mất.
Tôi đứng hình bên mép giường, im lặng nhìn tất cả diễn ra trước mắt.
Lão Đồng thì chẳng hề để ý, lau tóc chưa đã bắt đầu chuyển sang dùng máy sấy.
Âm thanh máy sấy che lấp đi không ít sự ngượng ngùng, ví dụ như dì ấy đã dám nhỏ giọng lẩm bẩm bằng tiếng địa phương.
Dì ấy nói: “Tuổi trẻ đúng là vốn quý nha, tinh lực thật là dồi dào mà.”
Khoảnh khắc đó tôi thật sự muốn chiếc khuyên tai phiên dịch trên tai mình hỏng tạm nửa tiếng đồng hồ.
Dì ấy vừa nói, vừa cố ý hay vô tình liếc trộm vào mấy túi rác trong phòng chúng tôi.
Dì không cần tìm đâu, bên trong sẽ không có thứ dì mong đợi đâu.
Dì ấy hình như đã phát hiện bên trong không có thứ dì ấy dự đoán, nhíu mày, kỳ quái ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi một cái.
Sau đó tôi nhìn thấy dì ấy đi đến đầu giường của chúng tôi, lấy mấy vật dụng dự phòng khách sạn để sẵn ở đó, ví dụ như chocolate nè, băng cá nhân nè, còn có cái thứ kia kìa, bày ra chỗ dễ thấy hơn một chút.
Dì ơi dì không cần bày đâu, chúng tôi nhìn thấy thứ đó rồi, nhưng chúng tôi không dùng, không dùng.
Tôi và dì ấy nhìn nhau một cái, giữa ánh mắt là một tầng sóng ngầm khó nói thành lời, sau đó dì ấy ba bước một ngoảnh đầu mà rời khỏi phòng.
“Phù…” Tôi thở dài một hơi: “Thị Trẫm, tôi muốn đi ăn cơm.”
“Ra ngoài ăn?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay tôi toàn ăn ở khách sạn, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Được thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó gì?”
Tôi cạn lời: “Đại ca, cậu vứt quần áo của tôi đi rồi, cậu bảo tôi ra ngoài thế nào đây?”
“Cậu mặc đồ của tôi ra ngoài đi.”
“Vậy còn cậu?”
“Tôi lười cử động.”
“…”
Tôi thật sự chịu thua cái con rùa già khú ru rú trong nhà này rồi: “Cậu cút ra ngoài cho tôi, đi ngắm cái thế giới tự nhiên đáng yêu này đi, đi ngắm tuyết dày nửa mét bên ngoài kia đi!”
“Hửm?” Thị Trẫm khẽ cười một tiếng, không thể tin nổi mà trợn tròn mắt: “Rơi nhiều thế à?”
Má nó, tôi muốn đánh cậu ấy.
“Vậy cậu ra ngoài mua cho tôi bộ quần áo về đây.” Tôi nói với cậu ấy.
“Cậu tự mua đi, tôi cho cậu mượn quần áo của tôi.”
“Tại sao không phải cậu đi!” Tôi đập mạnh tay xuống giường, quát.
“Tôi không có quần l.ót để thay.” Cậu ấy khoanh tay trước ngực, tỉnh bơ.
Ôi cái tuổi thanh xuân chết tiệt của tôi, người anh em này thật sự coi tôi là trai thẳng 100% đấy à! Cẩn thận tôi thích cậu đấy!
Không còn cách nào khác, tôi dịu giọng thương lượng với cậu ấy: “Được được được, bên ngoài khách sạn chính là khu phố mua sắm, tôi xuống lầu mua một bộ quần áo về, sau đó cậu cùng tôi đi ăn cơm, được chứ?”
“Cậu tự ăn xong rồi về không phải là được rồi sao, việc gì mà phải phức tạp thế.”
“Đồng Đồng tốt bụng~”
“Bác bỏ.”
“Làm ơn~”
“Cậu đi mua quần áo trước đi.”
Ài, không được vui cho lắm.
Thị Trẫm cao hơn tôi khoảng ba centimet, quần áo của cậu ấy tôi mặc rất vừa vặn.
Phi vài bước đến thang máy, điều đáng buồn là, không ngờ tôi lại đi cùng thang máy với dì lao công.
“Ra ngoài rồi à…” Dì ấy chào tôi.
“À… vâng… ra ngoài rồi.” Tôi đáp lại lời chào hỏi không đầu không cuối này.
Bên ngoài khách sạn là một con phố văn hóa dân gian rất nổi tiếng tại địa phương. Đủ loại trang sức và quần áo mang đặc trưng vùng miền bày bán la liệt.
Tôi bỗng nảy ra một ý, bản tính của cung Bọ Cạp trong tôi bắt đầu ngọ nguậy.
Không lâu sau, tôi gõ cửa phòng.
“Mua xong rồi? Nhanh vậy…” Bạn cùng bàn của tôi mở cửa.
“Đương nhiên~” Tôi cười đầy ẩn ý, vỗ vai cậu ấy, bước vào cửa.
Ôi chao, vai cũng mịn màng ghê, tôi liền sờ thêm cái nữa.
Tôi ném túi quần áo lên sofa: “Thử đi.”
“Không phải mua cho cậu sao…”
“He he, bây giờ bộ quần áo này của cậu là của tôi, mặc trên người tôi chính là của tôi, trong túi là của cậu, mặc vào nhanh, ra ngoài ăn cơm!”
Bạn cùng bàn của tôi đi đến trước sofa, một tay túm lấy cái túi đổ quần áo ra.
“Minh Minh, đây là cái gì?”
“Trang phục Nữ hoàng Cleopatra.”
“Ồ, không mặc.”
“Hừ, tiểu tiện nhân, cậu mặc cũng phải mặc, không mặc cũng phải mặc, không đến lượt cậu quyết định.”
“Tôi có thể chọn không ra ngoài.”
“Vậy cậu còn muốn ăn cơm không? Tôi không mang cơm về cho cậu đâu, đồ ăn đặt ở khách sạn tôi đều chặn hết!”
Tôi làm trò vô lại mà ngả người ra sofa, vắt chéo chân.
“Minh Minh, cởi đồ của tôi ra.”
“Trẫm Trẫm, NOWAY.” Tôi giơ ngón trỏ huơ huơ trước mặt cậu ấy. (mơ đi)
“Manh Manh.”
*(cái nì là moe aka đáng iu trong tiếng nhất uwu)
“Không manh, không manh~” Tôi tỏ vẻ e thẹn nói: “Cậu khen tôi thế, tôi ngại lắm đấy~”
“Không, Manh Manh. Manh chết mất.”
Mẹ nó chứ sao tôi lại có cảm giác như mình hiểu ra rồi nhỉ.
“Cái đệt, chửi ai đấy?”
“Chửi Minh Minh.”
“Cậu mới bị đjt chết! Thảo Trẫm Trẫm!”
*(chữ 萌/manh cấu trúc gồm 明/minh + 艹/thảo – aka chữ djt trong tiếng lóng mạng, chửi thâm ác clm)
“Cậu thiểu năng à…” Cậu ấy lại bắt đầu dùng đôi mắt nhìn đồ ngu đó nhìn tôi rồi.
Tuy tôi cũng biết cuộc đối thoại của chúng tôi rất trẻ con, nhưng tôi chính là không chịu thua.
“Rõ ràng cậu mới là đồ thiểu năng, Đại Thảo Trẫm!”
“Đúng, rõ ràng cậu mới là.”
*(hai chữ 明明/minh minh đi với nhau nghĩa là rõ ràng, tự lập flag clm)
“…”
F*ck UUUUUUUUU.
Bị ép bởi uy lực của Đại Thảo Trẫm, tôi buộc phải một lần nữa bước lên hành trình đi mua áo giáp cho cậu ấy.
Khu này toàn là đồ liên quan đến phong cách dân tộc, hết cách, tôi miễn cưỡng tìm được một bộ có thể mặc được, hơi giống cái bộ mà Thị Nhung mặc bữa trước.
Một chiếc quần breeches, một đôi bốt quân đội, một chiếc áo hoodie phong cách dân tộc.
Kết quả là Thảo Trẫm Oppa cảm thấy bộ đồ này có hơi thở ngu si của Nhị Nhung, thề sống thề chết không chịu mặc.
Thế là tôi lại bước lên hành trình lần thứ ba.
Đáng nhắc tới là, lần này lại đi cùng thang máy với dì lao công.
“Không mua được à…?” Dì ấy lại bắt chuyện không đầu không cuối với tôi.
“Ừm, khó mua quá.” Tôi thuận miệng đáp.
“Ôi dào, trong khách sạn có sẵn mà, không cần ra ngoài mua đâu.” Dì ấy tốt bụng đề nghị.
“…” Dì ơi sự hiểu lầm của dì sâu sắc quá, tôi không muốn giải thích nữa rồi.
Lần này tôi thật sự hết cách rồi, đành phải bắt taxi đến trung tâm thương mại ở phố bên cạnh.
Từ xa, tôi liền nhìn thấy mấy bộ quần áo trong tủ kính ở tầng một. Cửa hàng đó là nhãn hiệu mà Thảo Trẫm thường ngày hay mặc.
Xuống xe, tôi xông vào cửa hàng bảo nhân viên tìm đúng size mấy bộ trên người ma-nơ-canh giúp tôi gói lại.
À đúng rồi, hộp quần l.ót kia tôi cũng lấy luôn.
Tôi đã ngủ liền hai ngày không ăn gì, giờ bụng tôi đói đến phát run.
Quẹt thẻ, lấy quần áo, bắt taxi, về khách sạn.
Trước đây tôi từng nói rồi, tôi là người rất bướng bỉnh. Hôm nay không lôi được Thị Trẫm ra ngoài ăn bữa cơm này với tôi, tôi sẽ theo họ cậu ấy!
Ừm, đúng, họ Thị.
Tôi thở hổn hển dựa vào cửa, ngay cả sức gõ cửa cũng không còn.
Một cú bổ nhào, tôi phát hiện cửa không khóa!
Trong phòng, tiếng TV đang phát oang oang một cách vui vẻ.
Thị Trẫm quấn áo choàng ngủ, bắt chéo chân, một tay cầm nĩa, một tay cầm chân giò hun khói, đang ngồi trên sofa ăn uống rất ngon lành.
Mẹ tôi từng dạy: đánh nhau là không đúng.
Cho nên tôi gào khóc.
Tôi khóc rất thương tâm, ném hết túi lớn túi nhỏ xuống đất, ngã vật ra sofa bắt đầu khóc hu hu.
“ToT Hic hic, cậu cái đồ chết bầm này, cậu vừa về đã bắt nạt tôi, coi tôi như khỉ mà đùa giỡn, sao cậu không đi chết đi.”
Cậu ấy liếc tôi một cái, vẻ mặt vô tội: “Tôi chết rồi mà.”