Nhị Bảo biến sắc, đặt đũa xuống định trượt xuống dưới ghế đẩu, làm ra vẻ sắp bỏ chạy.
“Được rồi, tỷ tỷ trêu các con thôi, mau ăn đi.” Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt khó xử của Đại Bảo, “Nếu thật sự không thích thì chỉ ăn nấm thôi, có phải muốn ăn thịt không? Trong nhà hết thịt rồi, muốn ăn thì phải đợi đến ngày mốt vào thành mới có.”
“Không phải muốn ăn thịt.” Đại Bảo gắp một miếng hắc bào, vẻ mặt sợ hãi nhét vào miệng.
Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt như anh dũng xả thân của đệ đệ, không nhịn được cười, “Khó ăn đến vậy sao?”
Ai ngờ Đại Bảo nuốt xong lại gắp thêm một miếng, “Tỷ tỷ, không khó ăn đâu.”
Nhị Bảo cũng bán tín bán nghi gắp một miếng ăn thử, mắt sáng lên, “Ngon.”
☆、Chương thứ bốn mươi bốn: Hoa Hỉ Thước
Ngày hôm sau, Tống Tân Đồng đội chiếc nón lá đan bằng tre đứng dưới ánh mặt trời chói chang bên bờ đầm, hai tay dùng sức vung cuốc đào diếp cá, thỉnh thoảng giơ tay lau đi mồ hôi như mưa trên trán.
Tạ thẩm quay đầu nhìn đống diếp cá chất cao như núi nhỏ trên bãi đất trống, “Tân Đồng, giờ e là đã có hai ngàn cân rồi, còn đào nữa không?”
Tống Tân Đồng dừng công việc trong tay, chống cuốc quay đầu nhìn lại, “Thẩm, bây giờ là giờ nào rồi?”
Tạ đại thúc nhìn bầu trời phía Tây Nam, “Giờ Thân khắc thứ hai.”
Tống Tân Đồng đ.ấ.m đấm lưng, “Vậy chi bằng cứ đào đến giờ Dậu đi.”
“Nhưng hôm trước Tống chưởng quỹ chỉ nói hai ngàn cân thôi mà.” Tạ thẩm có chút lo lắng.
“Sợ gì chứ, muốn tới thì hơn hai ba trăm cân này chắc vẫn sẽ nhận.” Tống Tân Đồng nói.
Tạ thẩm không am hiểu chuyện làm ăn, cho rằng mua nhiều quá cũng bán không hết: “Họ mua nhiều như vậy về, có bán hết được không? Sẽ không bị lỗ chứ?”
“Tửu lầu làm sao lại làm ăn thua lỗ được, tùy tiện một món ăn trong tửu lầu cũng có thể bán được mấy chục đồng, thậm chí mấy trăm đồng, nếu ở những huyện hay châu thành giàu có khác, còn có thể bán được mấy lạng bạc, họ không thể lỗ được đâu.” Tạ Đại Ngưu là người thường xuyên làm công bên ngoài, biết tin tức nhiều hơn nhiều.
“Mấy lạng ư? Vậy thì lợi hại quá, chúng ta bán bảy tám ngàn cân diếp cá, họ chuyển tay bán lại chẳng phải kiếm được cả ngàn lạng sao?” Tạ thẩm kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được, nhiều bạc như vậy, bà không dám nghĩ tới.
“Tạ thúc nói đúng, nên tửu lầu căn bản sẽ không để ý thêm mấy trăm cân, nếu thật sự không nhận thì chúng ta cứ chở lên huyện thành bán.” Tống Tân Đồng nói.
Tạ thẩm ngạc nhiên: “Cái này... nhưng con không phải đã lập văn thư với tửu lầu sao?”
“Hôm nay giao lô hàng cuối cùng, văn thư đó cũng hết hiệu lực rồi.” Tống Tân Đồng nói một cách thản nhiên.
“Ha ha ha... có lý, có lý.” Tạ Đại Ngưu cười sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thì ra còn có thể như vậy.” Tạ thẩm không ngờ lại có thể hiểu theo cách này, “Tân Đồng con thật thông minh.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Không phải con thông minh, chỉ là văn thư này lập ra là sau khi giao hàng xong thì không còn ràng buộc gì với con nữa.”
“Cũng lợi hại thật, người biết chữ quả là hiểu biết nhiều.” Tạ thẩm nói.
Tống Tân Đồng nhìn ánh mắt ghen tị của Tạ Nghĩa và Tạ Hào, có ý nói ra một câu: “Cũng đúng là như vậy, biết chữ đọc sách không nhất thiết phải thi Trạng nguyên, chỉ cần có thể đọc hiểu văn thư không bị lừa là được, hơn nữa nếu người như ca Đại Nghĩa biết chữ, còn có thể làm kế toán trong tửu lầu.”
Tạ Nghĩa bị nhắc đến tên không khỏi ngẩn ra, rồi lại cúi đầu tiếp tục đào diếp cá.
Tạ thẩm nghe câu này, quay đầu nhìn hai con trai lớn và nhỏ, rồi nhớ lại những lời mẹ chồng nói hôm qua, trong lòng thầm có một dự tính mới.
Một lát sau, Tống Tân Đồng phát hiện phía sau có tiếng người đi lại, tưởng là Thu bà bà mang trà nước quay lại, quay đầu nhìn thì chợt thấy một phụ nhân lạ mặt, khuôn mặt phụ nhân trát một lớp phấn kém chất lượng dày cộp, đi tới đâu phấn rơi rụng tới đó.
Nàng ta mặc áo hoa màu đỏ tươi, quần màu xanh lá cây, kết hợp đỏ xanh, thật sự rất chói mắt.
“Ôi chao, các người đào cái gì vậy?” Phụ nhân vung chiếc khăn tay màu tím trên ngón tay, giọng điệu lả lơi lớn tiếng hỏi, “Đào cái này làm gì vậy? Có phải là để ăn không?”
Tạ thẩm cảnh giác nhìn nàng ta, giọng nói không thiện chí: “Hoa Hỉ Thước, cô đến làm gì?”
“Ta nhìn từ xa thấy các người cứ đào mãi ở đây, nên ta đến nói chuyện phiếm vài câu thôi mà?” Hoa Hỉ Thước cong ngón tay hoa lan nhón lấy một cọng diếp cá, đưa lên mũi ngửi, rồi ghét bỏ ném đi, “Mùi gì kỳ quái vậy? Thật là hôi c.h.ế.t đi được.”
“Các người đào cỏ heo cho ai vậy? Loại cỏ dại này heo có ăn nổi không?”
Trong ấn tượng, mấy nhà sống ở cuối thôn đều tương đối nghèo, nên Hoa Hỉ Thước tiên nhập vi chủ (mặc định) cho rằng họ đào cỏ heo cho người khác.
Đôi mắt hạnh của Hoa Hỉ Thước đảo quanh, từ hai đứa trẻ chuyển sang Tạ Đại Ngưu, nhìn thấy thân hình cường tráng, mạnh mẽ của hắn, mắt không khỏi sáng lên, “Tạ đại ca về từ khi nào vậy? Mấy hôm trước còn thấy huynh ở huyện thành cơ mà.”
Tạ thẩm chắn trước Tạ Đại Ngưu cảnh giác nhìn Hoa Hỉ Thước, người đàn bà này không phải thứ tốt lành gì, sau khi chồng c.h.ế.t thì đi quyến rũ đàn ông nhà người khác.
Hoa Hỉ Thước thấy bị chắn, vội vòng sang bên kia, nhiệt tình nhìn Tạ Đại Ngưu, “Tạ đại ca khi nào lại vào thành? Chi bằng đi cùng nhau đi? Ngồi xe lừa nhà ta có thể tiết kiệm tiền.”
“Lại đi cùng nhau? Hay cho cái ông Tạ Đại Ngưu, ông dám lén lút cùng người đàn bà lẳng lơ này vào thành sao?” Tạ thẩm t.ử nổi giận, lớn tiếng la lên.
“Ta vào thành với cô ta khi nào, nàng đừng có bị người ta khiêu khích.” Tạ Đại Ngưu vội nói.
“Tạ đại ca...” Hoa Hỉ Thước như bóp giọng nói chuyện, khiến Tống Tân Đồng nổi hết da gà, “Thẩm đừng kích động.”
Tạ thẩm mặt hổ trừng mắt nhìn Hoa Hỉ Thước, “Mày phát dâm cái gì đấy? Mày muốn lẳng lơ thì đi chỗ khác mà lẳng lơ!”
Bị mắng, Hoa Hỉ Thước biến sắc, the thé giọng hét lên: “Cô nói cái gì đấy, tôi có lòng tốt đến chào hỏi một tiếng, cô còn sỉ nhục tôi?”