Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 87



Đây là lần đầu tiên Tông Chính Tiêu cẩn thận quan sát dung mạo của Lục Nga như vậy. Nhưng không phải vì hắn có tâm tư gì với nàng, mà chỉ muốn xem thử nàng rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào mà ngay cả Nhung Âm, một tuyệt thế mỹ nhân cũng có thể thích nàng.

Không thể phủ nhận Lục Nga đích thực là mỹ nhân hiếm có. Dù chỉ trang điểm nhẹ nàng vẫn đẹp đến kinh người. Khách quan mà nói, nàng và Nhung Âm quả thực rất xứng đôi.

Nhưng Tông Chính Tiêu không muốn nghĩ khách quan!

Hắn không muốn thừa nhận rằng người Nhung Âm thích không phải mình, mà là Lục Nga!

Giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Nếu trẫm ban cho ngươi bạc triệu gia tài, lại đưa ngươi ra khỏi cung, ngươi có bằng lòng không?”

Lục Nga trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Xuất phát từ tâm ý, nàng đương nhiên không muốn rời xa Nhung Âm. Nhưng nghe giọng điệu Hoàng thượng rõ ràng là muốn nàng đáp ứng.

Vi phạm ý chỉ thiên tử sẽ có hậu quả gì, ai mà đoán trước được?

“Nô tỳ… nô tỳ…” Lục Nga gấp đến mức mồ hôi lạnh túa ra, Tứ Hỉ ở bên cạnh cũng sốt ruột, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng mau chóng đáp ứng.

Ông  đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tông Chính Tiêu và Nhung Âm vừa rồi. Bệ hạ rõ ràng là đang ghen với Lục Nga!

Một cung nữ nhỏ bé như nàng, làm sao có thể ngăn cản cơn giận của bậc thiên tử?

Lục Nga suy nghĩ thật nhanh rồi nghiến răng, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ chủ tử!”

Trong khoảnh khắc nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ.

Tứ Hỉ không nhịn được mà rùng mình một cái, trong lòng thầm than: Hỏng rồi!

Đúng lúc này, một giọng nói nghi hoặc vang lên từ phía sau:

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Nhung Âm vốn đang lặn trong nước, tự mình chìm đắm trong suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến chuyện xảy ra trên bờ. Mãi đến khi một tiểu cung nữ đi ngang qua vô tình ném một viên đá xuống nước y mới trồi lên nhìn quanh, lúc này phát hiện trong đình dường như đang có chuyện.

Chính y là người phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Tông Chính Tiêu vừa thấy y xuất hiện, đáy mắt phẫn nộ thoáng cái bị thu lại, trở về vẻ mặt vô cảm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Lục Nga, sao ngươi lại quỳ?” Nhung Âm định kéo nàng đứng dậy, nhưng Lục Nga không dám động, chỉ nhanh chóng liếc nhìn Tông Chính Tiêu một cái.

Tông Chính Tiêu: “…”

Đây là đang cáo trạng với y sao?

Nhung Âm lập tức quay đầu nhìn hắn: “Là ngươi phạt nàng quỳ?”

Tông Chính Tiêu thản nhiên đáp: “Ta không bảo y quỳ.”

Nhung Âm sống trong cung đã gần một năm, chẳng lẽ còn không hiểu cách mà hoàng đế đối xử với cung nhân sao? Y lập tức đoán ra được sự tình: “Vậy chắc chắn là ngươi dọa nàng, nếu không thì tại sao đang yên đang lành nàng lại quỳ?”

Hơn nữa Tông Chính Tiêu chỉ phủ nhận chuyện bắt Lục Nga quỳ, nhưng lại không nói nàng có phạm lỗi hay không. Điều này càng khiến Nhung Âm tin chắc rằng hắn chỉ đang vô cớ gây chuyện.

Dù Nhung Âm không có tiếng lòng để Tông Chính Tiêu nghe được, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt y, hắn cũng đoán ra được suy nghĩ trong đầu. hắn chậm rãi nói: “Ta chỉ thấy nàng đến tuổi, nên hỏi xem nàng có nguyện ý ra cung hay không. Nếu nàng muốn, ta sẽ ban thưởng cho nàng đủ bạc để an cư lạc nghiệp. Nhưng nàng nói không muốn.”

Nhung Âm nhíu mày: “Ngươi sao lại đột nhiên hỏi nàng chuyện này?”

Lục Nga rõ ràng còn chưa đến tuổi xuất cung.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Nhung Âm, lòng ghen tuông trong Tông Chính Tiêu tức khắc trào lên. Hắn cười lạnh: “Ta chỉ là hỏi một chút thôi, cũng không làm gì nàng cả. Nhưng ngươi nói chuyện với ta kiểu này là đang bất mãn với ta sao?”

Vì ta làm khó dễ người mà ngươi thích ư?

Nhung Âm bất đắc dĩ: “Ta không có ý đó, ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”

“Hừ.” Tông Chính Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, xoay đầu sang chỗ khác.

 

Nhung Âm: “…”

Vừa rồi vẫn còn bình thường, sao đột nhiên lại giở trò hờn dỗi rồi?

Y còn chưa kịp thích ai mà đã nếm mùi thất tình, bản thân còn chưa than thở câu nào, vậy mà hoàng đế đại nhân lại giở tính khí trước rồi.

Nhung Âm dịu dàng hỏi Lục Nga lúc này vẫn còn đang căng thẳng: “Lục Nga, ngươi nói thật chứ? Thật sự không muốn xuất cung sao?”

Y sợ nàng bị Tông Chính Tiêu dọa đến mức nói ra một đáp án trái với lòng mình.

Lục Nga mắt đỏ hoe nhìn Nhung Âm kiên định nói: “Nô tỳ nói thật, nô tỳ muốn vĩnh viễn đi theo chủ tử.”

Nhung Âm gật đầu: “Được, đây là lựa chọn của ngươi, ta sẽ tôn trọng.”

Lục Nga cúi đầu: “Tạ ơn chủ tử.”

Nhung Âm dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng để trấn an, sau đó mới quay sang Tông Chính Tiêu: “Nếu ngươi đã hỏi xong, vậy có thể cho Lục Nga đứng dậy được chưa?”

Tông Chính Tiêu nhìn thấy Nhung Âm biết rõ hắn không vui vậy mà vẫn đi an ủi Lục Nga trước rồi mới đến mình, lòng ghen tuông lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Hắn hận không thể ngay lập tức trói Nhung Âm lại, để y chỉ có thể nhìn mình mà thôi.

Nhưng hắn biết mình không thể làm vậy.

Thế nên hắn chỉ có thể cứng rắn nói một câu: “Ta đâu có bảo nàng không được đứng dậy.”

Nhung Âm: “…”

Y dìu Lục Nga đứng lên, bảo nàng lui xuống trước rồi mới đến trước mặt Tông Chính Tiêu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Y hỏi thẳng: “Có phải vì ta không trả lời câu hỏi của ngươi nên ngươi không vui, mới kiếm chuyện với Lục Nga?”

Tông Chính Tiêu hừ lạnh: “Ta chỉ hỏi nàng một câu thôi, sao lại bảo là kiếm chuyện?”

Nhung Âm không đáp, chỉ im lặng nhìn. Nhưng trong lòng lại thầm nói: Ngươi dám thề với trời là ngươi không kiếm chuyện với nàng không?

Ngân Giao Viên có biết bao nhiêu cung nhân, bất kể nam hay nữ, người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn Lục Nga cũng đều có. Vậy mà Tông Chính Tiêu chỉ cố ý hỏi mỗi nàng? Lại còn dùng vẻ mặt lạnh như băng, không dọa người ta sợ mới là lạ.

Huống hồ Lục Nga là cung nhân thân cận nhất của Nhung Âm. Nói chuyện này không liên quan đến y, h không tin.

Nhung Âm nói thẳng ra chân tướng như vậy Tông Chính Tiêu nào dám thề? Hắn chỉ lạnh giọng để lại một câu: “Ngươi đã nghĩ thế rồi ta có giải thích cũng vô ích.”

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, bước chân vô cùng vội vã.

Tứ Hỉ nhìn Tông Chính Tiêu, lại nhìn Nhung Âm vẻ mặt muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng ông chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo chủ tử nhà mình.

Nhìn bóng dáng Tông Chính Tiêu khuất dần nơi cổng Ngân Giao Viên, Nhung Âm cũng không có ý định đuổi theo.

Một phần là vì trong lòng y cũng đang rối loạn, không rảnh quan tâm đến Tông Chính Tiêu. Một phần khác là y cảm thấy hắn cần bình tĩnh lại. Nếu cứ tiếp tục nói thêm có khi hai người lại cãi nhau mất.

Mà Nhung Âm không muốn cãi nhau với Tông Chính Tiêu.

Sau khi ngồi nghỉ bên ngoài một lúc, y tiếp tục trở về đọc sách và luyện chữ.

Y muốn trước khi chính mình tử vong cố gắng ghi nhớ tất cả những gì có thể nhớ để lại cho Tông Chính Tiêu.

Đến giờ cơm tối, Tông Chính Tiêu không quay lại Ngân Giao Viên. Hắn cũng không giống mọi khi sai người truyền tin nói lý do vì sao không thể trở về.

Nhung Âm cũng không bận tâm. Tông Chính Tiêu không về ăn cơm, vậy y cứ ăn một mình thôi.

Lục Nga đứng bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ áy náy. Đến khi Nhung Âm ăn xong, nàng mới cúi đầu day dứt:

“Chủ tử, đều là lỗi của nô tỳ. Là nô tỳ đắc tội bệ hạ nên bệ hạ mới giận dỗi với ngài.”