Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 85



Hai người dù có bất hòa cũng chưa bao giờ thực sự tranh cãi gay gắt, chỉ qua một lát liền tự mình làm lành, lần này cũng không ngoại lệ.

Buổi chiều Nhung Âm ngáp dài, đưa tay xoa khóe mắt. Tông Chính Tiêu nhìn thấy liền biết y buồn ngủ, bèn vỗ nhẹ lên đùi mình rồi nói:

“Hôm nay trời vẫn còn ấm áp, cứ ngủ ngoài này đi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi tưới nước.”

Ngủ ngoài sân có một lợi ích, đó là bất cứ lúc nào cũng có thể được tưới nước cho cái đuôi.

Nghe vậy Nhung Âm không giống như thường ngày lập tức thản nhiên nằm xuống, mà lại ngẩn người trong giây lát, rồi mới chần chừ tiến lại gần.

Tông Chính Tiêu không nói gì, trực tiếp đỡ lấy vai Nhung Âm, ép y nằm lên đùi mình, buồn cười bảo:

“Ngươi cũng ngủ như thế này không biết bao nhiêu lần rồi, còn lo sẽ đè hỏng ta hay sao?”

Nhung Âm cười gượng một tiếng, chậm rãi nhắm mắt.

Kể từ khi nhận ra bản thân có suy nghĩ khác thường về Tông Chính Tiêu, y  liền không biết phải đối mặt với hắn thế nào nên vừa rồi mới do dự. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu biểu hiện quá khác thường e rằng ngược lại sẽ khiến Tông Chính Tiêu sinh nghi.

Với sự thông minh của Tông Chính Tiêu, nếu hắn thật sự đoán được suy nghĩ trong lòng y thì thật xấu hổ. Thế nên cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Nhung Âm đã quen với sự hiện diện của Tông Chính Tiêu, dù trong lòng có tâm sự y vẫn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tông Chính Tiêu vốn đang đọc sách, nhưng không bao lâu sau lại chẳng thể tập trung được nữa, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt Nhung Âm.

Đôi môi y hồng nhuận, căng mọng như cánh hoa ướt át yêu kiều khiến người ta nhịn không được mà muốn cúi xuống cắn nhẹ một chút.

Tông Chính Tiêu chợt nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi Nhung Âm gục lên người hắn. Khi đó y không còn vẻ ngoan ngoãn thường ngày, từng cử động và lời nói đều ngang ngược bá đạo, bày ra dáng vẻ mạnh mẽ của tộc giao nhân một cách nhuần nhuyễn.

Xem ra trước đây hắn nằm mơ thấy cảnh mình và Nhung Âm thân mật, mà Nhung Âm lại ở vị trí bên trên cũng không phải là không có nguyên do. Những lúc như thế này, hắn lại càng thích bộ dáng kiêu ngạo của Nhung Âm hơn.

Nhung Âm ngủ trưa không hẳn là an ổn, nhưng cũng không hoàn toàn bất an. An ổn là bởi vì có Tông Chính Tiêu ở bên, y không cần lo lắng cái đuôi bị thiếu nước, cảm giác an toàn vô cùng trọn vẹn. Nhưng bất an là vì y lại nằm mơ.

Chỉ là giấc mơ lần này không giống như tối qua, một giấc mộng dây dưa đến quên trời quên đất. Mà y mơ thấy quãng thời gian trước khi xuyên vào thế giới này, khi còn ở cô nhi viện.

Những đứa trẻ trong cô nhi viện luôn có cơ hội được người hảo tâm nhận nuôi. Nhưng Nhung Âm lúc nhỏ vì tính cách quá trầm lặng, không giỏi làm người khác yêu thích nên mãi vẫn không có ai chọn y.

Khi đó y có một người bạn chơi rất thân. Cô bé mới đến nửa năm đã may mắn được nhận nuôi vì vẻ ngoài đáng yêu lại biết cách ăn nói. Không chỉ người lớn yêu thích cô, mà bọn trẻ trong viện cũng thích chơi cùng cô hơn.

 

Nhung Âm là một trong những người bạn thân nhất của cô bé ấy. Trước khi rời đi cô bé đã chia hết đồ chơi và đồ ăn vặt cho mọi người. Dù những thứ đó chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng đối với một đứa trẻ mới vài tuổi mà nói, đó là tất cả những gì cô có.

Đó cũng là món quà chia tay tốt nhất mà cô có thể để lại cho bạn bè.

Sau này Nhung Âm không còn gặp lại cô bé ấy nữa. Nhưng chiếc xe đồ chơi để lại đã cùng y trải qua một quãng thời gian dài tĩnh lặng và cô đơn.

Từ khi lớn lên Nhung Âm rất ít khi mơ thấy chuyện lúc nhỏ, bởi vì những ký ức đó toàn là khổ nhiều hơn vui, đại não cũng dần học cách lãng quên.

Vậy mà bây giờ lại mơ thấy, y cảm thấy như thể bản thân đang tự nhắc nhở chính mình điều gì đó.

Sau khi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra y liền thấy Tông Chính Tiêu đang tưới nước lên đuôi y. Loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn.

Nếu tương lai đã định sẵn không thể thay đổi, vậy so với việc cứ mãi thương xuân bi thu, chi bằng nhanh chóng ghi nhớ những tri thức hữu dụng để truyền lại cho Tông Chính Tiêu. Coi như là để lại một dấu chấm câu hoàn mỹ cho tình bạn vượt qua thời không này.

Từ ngày hôm đó, Nhung Âm bắt đầu cùng Tông Chính Tiêu mượn sách về, chuyên tâm học tập văn tự thế giới này.

Y vốn có nền tảng sẵn nên dù là chữ phồn thể, chỉ cần chịu khó học thì cũng không quá khó nhớ.

Huống hồ y cũng không cần học hết tất cả, chỉ cần ghi nhớ những chữ có thể dùng là đủ rồi.

Hôm nay khi Tông Chính Tiêu trở về, liền phát hiện Nhung Âm vẫn đang chăm chú đọc sách. Mấy ngày nay, y quả thực còn khổ công hơn cả sĩ tử sắp thi khoa cử, ngay cả lúc ăn cơm hay ngủ cũng cầm sách trong tay, nếu không làm vậy thì trong lòng lại bất an.

Nhưng phải nói tốc độ học tập của y đúng là kinh người. Hai ngày trước y thậm chí còn tự mình viết lại phương pháp làm giấy rồi giao cho Tông Chính Tiêu. Trong đó không chỉ có các bước chế tác từng loại giấy, mà còn phân biệt rõ sự khác nhau giữa sinh tuyên, thục tuyên và bán thục tuyên của Tuyên Thành, cùng những điểm cần lưu ý khi sản xuất.

Hai trang giấy kín đặc nội dung, cách trình bày ngắn gọn, các bước rõ ràng rành mạch, chỉ là nét chữ hơi cẩu thả một chút.

Nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách y. Dù sao cấu tạo móng vuốt của Nhung Âm không tiện cầm bút, vậy mà trong thời gian ngắn đã có thể viết được thế này cũng coi như không tệ rồi.

Nhìn phương pháp chế tạo giấy mà mình mong đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng bày ra trước mắt, Tông Chính Tiêu lại không còn kích động như trước nữa. Trái lại hắn càng tò mò vì sao Nhung Âm đột nhiên muốn học đọc học viết?

Không phải hắn cảm thấy Nhung Âm ham học là chuyện không đúng, mà chỉ là trước đây y chưa từng có dấu hiệu gì báo trước cả.

Lúc đầu ngay cả phương pháp ủ phân y cũng chỉ nói miệng để Tông Chính Tiêu ghi lại. Vậy mà lần này với lượng nội dung nhiều hơn hẳn, Nhung Âm lại chọn tự mình viết ra.