Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 75



Vì sao nhất định phải vạch trần y chứ?

Y cũng muốn sống, chỉ là bệnh nan y đã sớm định đoạt vận mệnh. Mỗi ngày trôi qua đều là một lần đếm ngược, y biết rõ mình còn bao nhiêu thời gian. Nhưng ai lại cam lòng chấp nhận số phận như vậy đây?

Y vui vì đã cứu được một mạng người nhưng khi chính mình bị dòng sông cuốn đi, lẻ loi và bất lực, y vẫn không thể tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng cô độc.

Loại cảm xúc này thật kỳ quái. Nếu không ai quan tâm, không ai hỏi han, y cũng cảm thấy chẳng có gì đáng nói. Nhưng một khi cảm nhận được sự thương xót từ người khác, nó liền trở nên không thể kiểm soát.

Giống như giữa ngày đông lạnh lẽo, cả người đã bị rét buốt đến tê dại, đột nhiên nhận được một chén canh nóng từ tay người khác. Sự mạnh mẽ từng gắng gượng duy trì phút chốc tan rã, bao nhiêu khổ sở và uất ức bị đè nén bấy lâu, cuối cùng cũng bùng nổ.

Nước mắt như vỡ đê lăn dài, Nhung Âm khóc không thành tiếng, nhưng lại khiến người ta đau lòng đến tột cùng.

Tông Chính Tiêu không còn kìm nén chính mình nữa. Hắn bước lên, một tay ôm chặt Nhung Âm vào lòng.

Nhung Âm cũng ngoan ngoãn vùi mặt vào bờ vai hắn, hai tay siết lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, như con thuyền nhỏ phiêu dạt bấy lâu cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, mặc sức ỷ lại vào hơi ấm mà Tông Chính Tiêu mang đến.

Tông Chính Tiêu lúc này cũng không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh. Hắn nhớ lại lần Nhung Âm uống say đầu tiên, khi hắn hỏi vì sao chân Nhung Âm lại biến thành đuôi. Lúc đó Nhung Âm trả lời một cách thản nhiên như thể chẳng mấy bận tâm, nhưng giờ nghĩ lại có lẽ trong lòng y lại tràn đầy khổ sở.

Tông Chính Tiêu chưa từng nghĩ đến việc tiểu giao nhân hoạt bát có phần ngốc nghếch này lại bước vào thế giới của hắn theo cách như vậy.

Cảm xúc của hắn lúc này rối bời đến cực điểm. Hắn chỉ hận không thể đem Nhung Âm khắc sâu vào tận xương tủy, mãi mãi yêu thương và bảo vệ y.

Nhưng dù trong lòng có dậy sóng thế nào, thực tế Tông Chính Tiêu chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay, ôm Nhung Âm vững vàng hơn một chút.

Hắn yêu Nhung Âm, nhưng không muốn tình yêu của mình trở thành gánh nặng cho người kia.

Sau một lúc lâu, khi nỗi đau sâu thẳm trong lòng Nhung Âm đã dần được giải tỏa, y cũng ngừng khóc.

Trong suốt khoảng thời gian đó, cả hai không ai nói một lời. Tông Chính Tiêu chỉ yên lặng ôm lấy y, âm thầm bảo vệ y.

“Cảm ơn.” Nhung Âm ngồi dậy, giọng nói vẫn còn đọng lại chút âm mũi, nhẹ nói lời cảm tạ.

Nhưng khi thấy nước mắt của mình đã làm ướt cả vạt áo trước của Tông Chính Tiêu, y liền đỏ mặt vì xấu hổ.

Tông Chính Tiêu nhìn ra sự bối rối của y, dịu dàng nói: “Không sao.”

Nhung Âm thở phào một hơi nhưng bàn tay vẫn chưa chịu buông vạt áo hắn.

Nhận ra Nhung Âm không có ý định kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Tông Chính Tiêu vui vẻ giả vờ không để ý, để mặc y thân mật dựa vào trước người mình.

Đợi đến khi hơi thở ổn định lại, Nhung Âm mới ngẩng đầu nhìn Tông Chính Tiêu, đôi mắt vừa khóc đến đỏ hoe chớp chớp hỏi:

“Ta nói ngươi chỉ là một nhân vật trong thoại bản, ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao? Không hoài nghi thế giới này là giả, cảm thấy khó có thể chấp nhận sao?”

Tông Chính Tiêu mỉm cười: “Thật hay giả thì có gì khác biệt? Nhung Âm, từ khi ngươi bước vào thế giới này, ngươi có cảm thấy nơi này là giả dối không? Có cảm thấy ta là giả không?”

“không.” Nhung Âm lắc đầu, có chút ngơ ngác nói: “Hình như… đúng là có lý.”

Ba ngàn thế giới biến đổi không ngừng, dù y có xuyên thư đi nữa, thì y vẫn như trước đây, vẫn có thể hô hấp, vẫn biết đau, vẫn có cảm xúc. Y có thể nghe thấy tiếng chim hót, ngửi được hương hoa, nếm được mỹ vị, thậm chí còn có thêm vài bằng hữu.

 

Tất cả những điều đó, y đều có thể tự mình trải nghiệm, tự mình chạm vào. Đó là chân thực, chứ không phải hư ảo.

“Ta chỉ tìm kiếm chân tướng, nhưng sẽ không để chân tướng chi phối.”

Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt Nhung Âm, giọng điệu bình thản mà tự nhiên:

“Làm tốt bổn phận của mình, trân trọng những gì đang có, trân trọng những người trước mắt, như vậy mới không hổ thẹn vì đã đặt chân đến nhân gian này một chuyến.”

Nhung Âm thở dài: “Hình như ta có hơi hẹp hòi.”

Tông Chính Tiêu lắc đầu: “Mỗi người đều có góc nhìn khác nhau. Ngươi lo lắng cho ta nên mới sợ ta không thể tiếp nhận sự thật, đó không phải là hẹp hòi.”

Mà là vì ngươi yêu ta. 

Những lời này, hắn chỉ nói thầm trong lòng.

[ thích cái cách ảnh tự tin =))) ]

Nhung Âm không nhịn được cười: “Hôm nay ngươi sao lại nói chuyện hay như vậy?”

Ngày thường cứ thích hờn dỗi, hở một chút là xù lông, bây giờ thì câu nào câu nấy đều có EQ cao ngất ngưởng.

Tông Chính Tiêu thấy hắn vui vẻ, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, thuận miệng đáp: “Vậy ta nói như vậy ngươi có thích không?”

Nhung Âm nhìn hắn hỏi ngược lại: “Nếu ta nói thích, vậy sau này ngươi có thể luôn như vậy không?”

Tông Chính Tiêu giả bộ khó xử: “Sợ là không được. Ta vẫn cảm thấy mắng người thì thoải mái hơn.”

“Phì.” Nhung Âm bật cười.

Tông Chính Tiêu cũng bật cười theo.

Bầu không khí nặng nề khi nãy bỗng chốc tan thành mây khói.

Nhung Âm khóc xong thì thấy khát, Tông Chính Tiêu lại rót cho y  một ly trà nóng, để y  cầm lấy chậm rãi uống.

Nhìn Nhung Âm ngoan ngoãn ngồi trước mặt mình uống trà, Tông Chính Tiêu chần chừ một chút rồi vẫn quyết định nói:

“Ta có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết ngươi có thể đồng ý không?”

Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Tông Chính Tiêu, Nhung Âm biết chuyện này không phải việc nhỏ nên cũng trở nên nghiêm túc: “Ngươi nói đi.”

Tông Chính Tiêu nhìn y, chậm rãi mở miệng:

“Trước đây, ta từng nghe được một số tri thức hữu ích về việc trị quốc từ tiếng lòng của ngươi. Ta muốn thỉnh giáo một chút, không biết ngươi có thể truyền thụ cho ta không? Còn về thù lao ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ thoải mái đưa ra điều kiện. Chỉ cần ta làm được nhất định sẽ đáp ứng.”

Là đế vương, Tông Chính Tiêu biết rằng Nhung Âm có thể mang đến những kiến thức vô cùng quý giá. Hắn có rất nhiều cách để khiến Nhung Âm nói ra, nhưng hắn vẫn chọn cách tôn trọng nhất, dùng thái độ chân thành nhất để cầu xin sự đồng ý của Nhung Âm.