Tiếng Gọi Của Sơn Tước

Chương 14



Ta giả vờ không hiểu.

"Chuyện Hoàng hậu giả mang thai là do nàng và Sào Tiến bày ra, ta nhìn thấu nhưng không nói toạc ra. Giờ cầu Kỳ An của ta cũng dám cho nổ,  trước đây sao ta không nhìn ra rằng nàng lại to gan đến thế?"

Hắn đã nói đến nước này thì ta cũng không giả vờ nữa: "Vốn dĩ cầu Kỳ An đã có vấn đề về chất lượng, dân chúng hai bên Nam - Bắc qua lại tấp nập, rất dễ xảy ra tai nạn, chi bằng thẳng thừng hủy nó trong tay Hạ Dục. 

“Năm đó, khi xin được sống thì nàng có nói rằng mình có việc chưa hoàn thành. Chuyện mà nàng nói có phải là báo thù Hạ Dục không?"

Ta rũ mi mắt, nhỏ giọng trả lời.

"Nàng báo thù cho ai vậy? Yểu Phi đã sinh ra nàng nhưng không nuôi dưỡng nàng, hay là Thẩm Thính gánh chịu tiếng xấu mà qua đời?"

Ta im lặng. Rất lâu sau đó, ta quỳ bái trước hắn một cách chỉnh tề, thi hành đại lễ: "Xin Bệ hạ trừng trị gian nịnh, trả lại trong sạch cho trung thần nghĩa sĩ."

Thẩm Tứ đứng dậy, chậm rãi đi về phía ta: "Nếu Hạ Dục vào ngục, sau này nàng định làm gì?"

Ta im lặng hồi lâu rồi đáp: "Ta muốn tới Bờ Đông Hải xem sao."

Hắn nắm lấy cằm ta, ngón cái không ngừng vuốt ve, giọng điệu trầm thấp như hàm chứa vài phần dụ dỗ: "Sơn Thước, ta không hài lòng với câu trả lời này, nàng nói lại đi."

Ta nhìn chằm chằm mắt hắn: "Ta muốn tới Bờ Đông Hải xem sao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Tứ chợt cười, buông tay ra: "Nàng không sợ là ta không hành động theo ý nàng trong chuyện Hạ Dục sao?"

Ta sững sờ rồi thản nhiên nói: "Ngươi sẽ không đâu, Sào Tiến là người của ngươi từ sớm rồi, không phải sao? Không phải là tất cả những gì mà hắn làm đều đã được Bệ hạ ngươi ngầm cho phép rồi sao?"

Thẩm Tứ nhìn xuống ta từ trên cao: "Nói nghe thử xem?"

Anan

"Kẻ làm vua sao có thể dung túng hạ thần một tay che trời? Đột nhiên Sào Tiến và ta tra ra được tin tức trước đó, dù bọn ta hành động suốt mấy năm mà không điều tra ra được. Hắn có phẩm cấp không cao nhưng lại dễ dàng sắp xếp được người vào Ngự Thiện phòng. Tối nay, hắn có thể dẫn theo một đám đại thần phá lệnh giới nghiêm, đêm đến viếng thăm Ngự Thư phòng. Ta chỉ có thể nghĩ đến lời giải thích hợp lý chính là phía sau Sào Tiến có Bệ hạ ngươi."

Thẩm Tứ thở dài: "Mở cửa, gọi bọn họ vào."

Ta vừa chạm vào chốt gỗ trên cửa điện thì nghe thấy hắn hỏi: "Sơn Thước, nếu ta ban cho nàng vị trí Hoàng hậu thì nàng có suy nghĩ về việc ở lại trong cung không?"

Ta không do dự mà nói thẳng: "Sẽ không."

Thẩm Thính được minh oan, di hài của chàng được đưa vào Hoàng lăng. Thẩm Tứ triệu tập sử quan biên soạn lại sử sách để minh oan cho Thẩm Thính.

Vốn dĩ Hạ Di An không điên nhưng sau ngày đó, ngày ngày có thái y đưa thuốc vào cung Vị Ương. Hơn nửa tháng sau, quả thật Hạ Dĩ An có vài dấu hiệu của bệnh điên. Cuối cùng, nàng ta bị giam cầm vĩnh viễn ở Lãnh Cung. Cho đến một đêm nào đó, Lãnh Cung bốc cháy, thiêu sống Hạ Di An đã phát điên thành tro bụi.

Vào đêm khuya, cầu Kỳ An sụp đổ. Hạ Dục biết thế lực của mình đã mất, giả dạng cải trang thành đầu bếp, định xuống phía Nam thì bị Vũ Lâm Quân - vốn đã chờ đợi từ lâu ở bến đò ngoại ô - bắt giữ. Hạ Dục vào ngục, bị kết án là xử trảm sau mùa thu. 

Cùng lúc đó, ta cũng bị bắt. Ta bị sát thủ của Thẩm Tứ nhốt vào căn phòng trong cùng của điện Dưỡng Tâm giống như một con vật bị giam cầm, tứ chi bị quấn đầy những sợi xích vàng mảnh.