Nói cách khác. Dương Phàm cũng không thể hoàn toàn tránh được Luân hồi nhân quả chi là sức chịu đựng của hắn rất lớn. dùng ưu thế chi hắn mới có để hóa giải.
Một ngày sau trăm năm.
Căn nguyên lực cùa đại thụ Diễn Sinh bị hao tổn Dương Phàm cũng không hối hận. bởi vì hắn hiểu được ác quả cùa Luân Hồi Chú mà Long Hoàng Tổ phổi chịu càng đáng sợ hơn.
Trên chạc cây trên đầu ngưng kết một quang kiển (kén) rực rỡ, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng một người đang nằm.
Trăm năm nay Dương Phàm không ngừng dùng lực căn nguyên của đại thụ Diễn Sinh chăm sóc Hồ PhỊ rốt cục bảo vệ được mạng cùa hắn.
Nhưng sau khi căn nguyên lực cùa đại thụ Diễn Sinh tiến vào thân thể Ma Thẩn đường như cũng đã xảy ra một số biến hóa không muốn người biết.
Trong thời gian này Dương Phàm trường kỳ tữứi tu cùng thôi diễn.
Hắn cũng từng đi Yêu giới gặp mặt Man Hoàng.
Biết được Hồ Phi không có nguy hiểm sinh mạng. Man Hoàng cũng thở ra nhẹ nhõm.
Nhoáng một cái ngàn năm trôi qua.
Lực căn nguyên hao tổn của đại thụ Diễn Sinh đần đần khôi phục, càng ngàv càng tươi
tốt.
Dương Phàm cũng theo đó mặt mày rạng rỡ. Sau khi tiêu hóa ác quả của việc vượt cấp thi tnển Luân Hồi Chú. dường như tu vi hắn còn mơ hồ tinh tiến một phần.
Theo thòi gian trôi qua, mặt ngoài quang kiển kết tinh hóa hiện ra những vết nứt như mạng nhện.
Trong lòng Dương Phàm vừa chờ mong vừa lo lắng. Mấy năm sau, khi quang kiển hoàn toàn nứt ra, lộ ra một con thạch hầu toàn thân tòa ánh sáng rực rỡ mờ mờ, làn đa đen sẫm như kim loại, chính là bộ dạng cùa Hồ Phi.
Không biết vì sao, khi đối mặt với Hồ Phi hiện tại Dương Phàm lại cảm nhận được một luồng áp lực không nhò.
Đặc biệt khi Hồ Phi mờ mắt. trong đôi mắt màu tím thầm một tia thần quang thoáng hiện như sét đánh, pháp lực và sinh cơ trong cơ thể Dương Phàm hơi ngưng đọng.
Càng khó thể tường tượng nếu như khi hắn mờ con mắt thứ ba sẽ xuát hiện tình huống như thế nào.
- Ta không chết?
Khi đôi mắt màu tím thẫm của Hồ Phi tập trung lên người Dương Phàm, thần quang cùng áp lực tiêu tan. có vài phần mê mang.
- Chẳng những ngươi không chết tu vi còn bước vào Huvền Tiên tam trọng, ngay cả thân thể Ma Thẩn đường như cũng xảy ra một chút dị biến, cao hơn một tầng...
- Trước khi có Thần khí tận lực không đối kháng vói Long Hoàng Tổ, cũng tạm thời gác lại việc tim kiếm Vô Song Thần Kiếm.
Sắc mặt Dương Phàm như giếng cồ không gợn sóng.
- Không tìm thẩn kiếm, như vậy Vô Song làm sao bây giờ?
Hồ Phi vẫn coi Vô Song như bằng hữu.
- Cho đù tìm được nơi Vô Song Thần Kiếm bị trẩn áp. chúng ta cũng rất khó thành công dưới sự liên thủ ngăn cản cùa Đại Đế.
Vẻ mặt Dương Phàm bình tữđi như thế.
Trước mắt hắn tạm thòi ổn định tâm tình.
- Vậy rốt cục chúng ta tính toán thế nào?
Hồ Phi không kiểm chế được.
- Ba chữ... Chờ!
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang.
Với sự tiến tnển tu vi trước mắt, chỉ cần hắn tu luyện đến Diễn Sinh trung kỳ thi cho dù đối mặt Long Hoàng Tổ không mượn Thần khí cũng có thể thoải mái ứng phó.
Nếu tu luyện đến Diễn Sinh hậu kỳ vậy Đại Đế trong thất giới này ở trước mặt Dương Phàm căn bản không là gi cả.
Nhưng đạt tới trình độ hiện giờ. tốc độ tu luvện của Dương Phàm cũng cực kv thong thả.
Dự tính ít nhất tu luyện đến Diễn Sinh trung kỳ còn phổi cần một hai vạn năm.