Dương Phàm đi trước hai người một bước xẹt qua động phủ đảo mắt quan sát toàn bộ. Niệm Vi tỷ tỷ ánh mắt dò xét xung quanh, hỏi:
- Muội có cảm ứng được dị động gì không?
Đặng Thi Dao lắc đầu:
- Không có hay là Niệm Vi tỷ tỷ có lầm.
- Có thể là vậy.
Niệm Vi tỷ tỷ theo Đặng Thi Dao cùng nhau ngồi xuống. Hai người trước tiên nói chuyện một lát rốt cuộc Niệm Vi tỳ tỷ tiến vào chính đề.
- Làm phiền Niệm Vi tỷ tỷ, mấy năm gần đây gặp phải một bình cảnh nhỏ lập tức liền có thể đột phá rồi
Đặng Thi Dao đáp.
- Thi Dao. muội nói lời thật, tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết có cam tâm tình nguyện hay không?
Niệm Vi vẻ mặt nghiêm túc hỏi mắt phượng nhìn thẳng vào Đặng Thi Dao. Trong ánh mắt Đặng Thi Dao bình tĩnh như nước khẽ phóng ra một tia linh quang, lại chợt ảm đạm. nói:
- Cam tâm tình nguyện, mệnh này đã định sẵn.
Niệm Vi than thở:
- Kỳ thật muội không muốn cũng được mà. Bằng tư chất của muội dù là không tu luyện Thái Thương Vong Tình Quyết thăng cấp Nguyên Anh bậc cao cũng không phải chuyện khó.
Đặng Thi Dao liền bị Dương Phàm ôm vào trong lòng.
- Ha haNàng không có quyền lựa chọn, bởi vì nàng là nữ nhân của Dương mỗ. Ta không cho nàng tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết, nếu ai lấy nàng ta liền giết kẻ đó.
Dương Phàm giọng nói như hời hạt, như vững vàng như núi, tạo một loại cảm giác kiên định thuyết phục.
- Cái gì! Nàng không muốn?
Trong mắt Dương Phàm lóe ra thần quang:
- Trong lễ nghi Nho gia các nàng, cũng không hạn chế nghiêm ngặt số lượng thê thiếp.
- Dương đại ca, trở về Bắc Tần để cho Thi Dao suy nghĩ một phen.
Đặng Thi Dao không có sức phản kháng, mặt cười cũng toát ra một tia bất đắc dĩ.
Dương Phàm buông nàng ra. lạnh nhạt nói:
- Hy vọng muội có thể suy nghĩ rõ một phen, ở chỗ huynh còn có một quyển Thiên Nho Đại Pháp lấy được từ trong Thiên Lan Điện hẳn không phải vật phàm.
- Mấy năm không gặp đại ca giống như thay đổi rất nhiều, lại trở nên bá đạo như vậy? Nếu như Thi Dao không chịu kết làm đạo lữ song tu với huynh, huynh có thể cưỡng ép hay sao?
Dương Phàm khóe miệng khẽ nhếch:
- Có gì không thể?
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ:
"Thi Dao à, tất cả đều là vì tốt cho nàng dù là bắt cóc cũng phải buộc nàng trở về. Bằng không để nàng ở lại nội hải ta làm sao có thể yên tâm?"
Ngoài dự liệu là chính sách bá đạo ép buộc của Dương Phàm dần dần cởi bỏ tâm kết trong lòng Đặng Thi Dao. Đặng Thi Dao thỉnh thoảng lộ vẻ mĩm cười có thể là yên lặng mấv chục năm. nụ cười có vẻ ngọt ngào như thế, ở trong hải vực mênh mang này, hai người đều là dị khách tha hương, trừ bỏ không nói cảm tình giữa hai người, đều là bạn cũ Bắc Tần liền vô cùng thân thiết.
- Đại ca, đã trễ thế này, huynh nên trở về đi, nơi này là động phủ của Thi Dao?
Đến cuối cùng tuy rằng Đặng Thi Dao còn lưu luyến không bỏ vẫn đứng dậy tiễn khách. Dương Phàm mới vừa đi đến cửa động phủ, ánh mắt liền sáng lên đột nhiên ngừng lại. mĩm cười nói:
- Thi Dao ra ra vào vào như vậy phiền phức quá không bằng để huynh ở lại động phủ muội vậy chẳng phải càng tốt sao?
Bộ dạng Dương Phàm rõ ràng không có ý tốt. Đặng Thi Dao nghe vậy, biến sắc trên tay chợt xuất hiện một thanh chủy thủ đặt lên trên cổ ngọc trắng tuyết, răng ngọc cắn chặt cả giận nói:
- Đại ca. nếu huynh còn muốn dùng sức mạnh.