Tôi ngẩng đầu nhìn, người con trai dáng người cao ráo đứng dưới gốc cây rung trong ký túc xá quả nhiên là Cố Khiêm Chi. Tôi hoảng hốt trốn sau lưng Mễ Nghiên, định lén lút chuồn đi. Anh ta đến tìm tôi lúc này, chẳng lẽ là đến hỏi tội, hỏi tôi tại sao lén lút xuất viện? Không ngờ Mễ Nghiên lại gọi Cố Khiêm Chi trước: "Khiêm ca!"
Lần này, Cố Khiêm Chi cũng nhìn thấy tôi. Xem ra tôi không trốn được nữa, đành lẽo đẽo đi qua chào hỏi anh ta.
"Trốn tôi đủ chưa?" Anh ta lạnh lùng hỏi ngược lại.
Mễ Nghiên dường như chưa từng thấy Cố Khiêm Chi nổi giận, yếu ớt giải thích: "Khiêm ca, thật ra hôm đó là em đón Tiểu Mộ xuất viện."
"Không liên quan đến em." Nói xong, anh ta kéo tay tôi sang một bên, chất vấn: "Hôm đó xuất viện sao không nói với tôi một tiếng?"
Tôi gạt tay anh ta ra, bất mãn đáp: "Sao dữ thế?"
Tôi xuất viện liên quan gì đến anh ta?
"Tôi hỏi em hôm đó sao lại tự ý xuất viện?" Cố Khiêm Chi nhíu mày, lặp lại câu hỏi.
"Em có bệnh đâu, sao phải ở mãi trong bệnh viện? Hơn nữa em còn phải tập luyện."
"Thật sao? Trạng thái này của em mà tập luyện được à?" Anh ta khó chịu hỏi ngược lại: "Du huấn luyện viên không biết em bị thương sao? Còn để em tập luyện?"
"Ý anh là sao? Là anh nói với Du huấn luyện viên cho em rút lui sao?" Tôi tức giận hỏi lại.
"Đúng!" Anh ta cũng không phủ nhận, ngược lại còn nhìn tôi chăm chú: "Cho dù Du huấn luyện viên cho em tham gia thi đấu, em cũng sẽ không thắng!"
Tôi bị lời nói của anh ta kích thích, hận đến mức răng cũng run lên. Giây phút đó, "thù mới" và "hận cũ" đan xen vào nhau.
Nếu không phải tại anh ta, tôi đã không trở thành sinh viên khoa Thể dục, cũng không bị người khác khoa nhìn bằng ánh mắt "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển".
Cuối cùng tôi cũng nổi khùng: "Chuyện của em, anh đừng quản! Đừng tưởng anh thật sự là ai của em? Quan hệ giữa chú và bố em không liên quan gì đến quan hệ giữa hai chúng ta!"
Anh ta càng tức giận hơn, trán nổi đầy gân xanh, đôi môi mỏng khẽ run rẩy, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Được, tôi sẽ không quản em nữa."
Vừa dứt lời, anh ta dứt khoát quay người, tức giận bỏ đi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại thì thấy Mễ Nghiên vẫn ngây ngốc đứng cách đó không xa. Tôi đi qua, vỗ vai Mễ Nghiên: "Ngốc rồi à? Đờ ra đấy làm gì? Không lẽ bị dáng vẻ nổi giận của Cố Khiêm Chi dọa sợ rồi?"
Thấy Mễ Nghiên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn, tôi lại nói: "Haiz, Cố Khiêm Chi thực ra là người như vậy đấy. Cậu cũng đừng thất vọng quá, chỉ trách trước đây không nhìn rõ con người anh ta. Mình hai tuổi rưỡi đã quen anh ta rồi, cái tính này của anh ta, ai mà chịu nổi..."
"Woa, không ngờ Khiêm ca lúc tức giận cũng đẹp trai như vậy." Mễ Nghiên đột nhiên kêu lên, ôm hai má, ngượng ngùng cười.