Tiệm Cầm Đồ Âm Dương
Đó có thể là những chuyện rất kinh khủng—
Hoặc là gây thương tổn cho kẻ khác.
Hoặc là tự hủy hoại chính mình.
Sự bất an dâng trào, một cảm giác ngột ngạt, lạnh lẽo như dây leo siết chặt lấy cổ họng hắn.
Tạ Dao không còn ở phòng ngủ chính.
Vậy thì—
Cô đã chạy xuống lầu!
Lục Phi cắn chặt răng, lập tức lao ra hành lang, ánh mắt bám chặt vào cầu thang chìm trong bóng tối.
Nhưng phía dưới...
Nga
Hoàn toàn trống không.
Không có ai.
Phòng khách rộng lớn, tối đen như vực sâu không đáy.
Chiếc đèn chùm pha lê lơ lửng trên trần nhà, ánh sáng phản chiếu mờ nhạt, nhưng không thể soi thấu bóng tối phía dưới.
Tạ Dao đâu?!
Hắn siết chặt điện thoại, nhanh chóng bật đèn pin, men theo cầu thang vội vã chạy xuống.
Nhưng khi chỉ mới chạy được vài bước—
Bất thình lình, một lực siết lạnh buốt chộp chặt lấy cổ chân hắn!
Lạnh đến tê dại!
Rầm!
Cả người Lục Phi chao đảo!
Cảm giác trọng tâm bị kéo xuống dưới, như có thứ gì muốn lôi hắn vào bóng tối.
Bản năng bùng lên, hắn vội vã vung tay, ngón tay cứng rắn bám chặt vào lan can, giữ lại thân thể suýt nữa nhào thẳng xuống cầu thang.
Hắn thở hổn hển, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, đầu óc choáng váng như bị một lực vô hình đánh mạnh.
Cổ chân vẫn đau nhức.
Hắn nghiến răng, cúi xuống, vén ống quần lên—
Dấu vết bàn tay!
Một vệt hằn đen sì in sâu trên da!
Lạnh lẽo. Xám ngoét.
Như thể m.á.u huyết đã bị rút cạn.
Không còn cảm giác!
Lục Phi siết chặt môi.
Không chần chừ, hắn móc ra một túi hương tro, vung mạnh ra bốn phía!
Bụi tro xoay tròn trong không khí, rơi xuống nền nhà.
Bốn bề đột nhiên lặng đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng trong khoảnh khắc ánh tro khuếch tán—
Một âm thanh rất khẽ vang lên.
Như có thứ gì vừa rút lui vào bóng tối.
Nhưng nó chưa rời đi.
Vẫn còn đó.
Một luồng ớn lạnh lan từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu, Lục Phi nắm chặt túi bùa, từng bước một cẩn trọng đi xuống.
Hơi thở hắn nặng nề, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Bóng tối bao trùm lầu một.
Rèm cửa bịt kín cửa sổ, khiến không gian ngột ngạt, âm trầm, như có thứ gì đè nặng lên cả căn nhà.
Không một tia sáng.
Không khí đặc quánh như thể mỗi bước chân đều giẫm vào khoảng trống vô hình.
Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt cẩn trọng quét quanh.
Từng thớ thịt trên người hắn căng chặt đến cực điểm.
Bởi vì—
Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Một ánh mắt lạnh lẽo.
Ẩn sâu trong bóng tối.
Sâu hun hút. Không mang hơi thở của con người.
Lạnh đến tận xương.
Đúng lúc ấy—
Sau lưng vang lên một âm thanh khe khẽ!
Cả người Lục Phi sững lại.
Lông tơ trên gáy dựng đứng.
Hắn xoay người thật nhanh!
Chỉ kịp nhìn thấy—
Bóng dáng Tạ Dao.
Chợt thoáng qua trong tầm mắt.
Cô lướt nhẹ nhàng, như không hề chạm đất, vòng qua khúc cua cầu thang—
Biến mất.
Lục Phi không chút do dự đuổi theo.
Nhịp thở gấp gáp, hơi lạnh như xuyên thấu vào tận xương tủy.
Đến nơi—
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com