Thương Một Người Thầm Lặng

Chương 8



Dưới ánh trăng, gương mặt cậu ấy đầy tức giận, mắt đỏ ngầu.

“Ông đây phải xử mày!”

Tôn Vũ gào thêm: “Có giỏi thì giết tao đi! Hèn!”

Cú đấm của Tề Triết giơ cao, ngón tay trắng bệch vì siết chặt.

“Tề Triết!!”

Tôi gào đến muốn rách cổ họng: “Tớ tin cậu!”

Tiếng hét vang lên giữa hẻm nhỏ như sét đánh ngang tai.

Tay Tề Triết khựng lại giữa không trung. Cậu ấy quay phắt sang nhìn tôi.

Tôn Vũ giật mình, rồi vẫn cười khinh: “Tin hắn thì có ích gì…”

Tôi giơ điện thoại lên trước mặt hắn, màn hình sáng chiếu vô cái bản mặt đang tái xanh: “Mỗi câu mày vừa nói, từ thừa nhận chặn Lục Dao, bịa tin đồn, đến xúc phạm người khác…”

“Tớ đều ghi âm hết.”

“Và giờ, đã gửi vào nhóm lớp.”

“Khi gọi cảnh sát, tớ cũng gửi bản sao cho họ rồi.”

Trong nhóm lớp, thông báo nổ tung.

“WTF, ghi âm này thật hả? Tôn Vũ đúng là cặn bã!”

“Những ai sáng nay hóng drama Tề Triết, ra xin lỗi lẹ!”

“Thằng đeo kính đâu rồi? Sáng còn gân cổ chê bai người ta, mò ra đây xem nào!”

Bên dưới là nguyên một loạt “+1”, mấy đứa ít nói nhất lớp cũng bắt đầu lên tiếng.

Ai đó cap lại rồi quăng luôn qua nhóm lớp 6.

Tụi nó khui cả phốt cũ – Tôn Vũ từng bắt nạt bạn nữ.

“Loại này đuổi học cho lẹ!”

“Không thể để rác rưởi như này tồn tại trong trường!”

Tin nhắn liên tục cập nhật.

Tôi len lén liếc nhìn Tề Triết.

Cậu ấy nhìn trân trân vào màn hình, vai khẽ run. Dưới ánh trăng, tôi thấy rõ giọt nước long lanh rơi xuống hàng mi cậu.

Tiếng còi cảnh sát vang lên.

Cuối hẻm, đèn nhấp nháy đỏ xanh.

Mặt Tôn Vũ tái mét, lùi lại loạng choạng, lưng đập vào tường.

Máy hút mùi trong bếp sau kêu ù ù, tôi đang cúi rửa bát.

Bà chủ quán đột nhiên gắt: “Anh làm cái gì vậy?!”

Một giọng nói quen như sét đánh ngang tai: “Ủy Thiên Thiên đâu! Tôi tìm Ủy Thiên Thiên!”

Tôi còn chưa kịp quay đầu, bố tôi đã xộc thẳng vào bếp, túm lấy tay tôi kéo xềnh xệch ra ngoài.

“Cô còn trốn nữa đi! Xem cô trốn được đến xó nào!”

Khách trong quán hoảng hốt đứng dậy thanh toán.

Có người đàn ông mặc vest vừa móc điện thoại ra quay thì bị ông hất: “Quay cái gì mà quay! Tôi tìm con gái tôi đòi tiền, chính đáng đấy!”

Ông ta lôi tôi ra cửa: “Trường phát cho cô năm vạn tệ đâu?! Đưa đây!”

Tôi bám chặt lấy quầy, tay trắng bệch: “Bố! Đó là học bổng mà!”

Giọng tôi nghẹn lại: “Để con… đóng học phí.”

“Học phí?!”

Mắt ông ta trợn lên như sắp nổ: “Cô đậu Thanh Hoa rồi, còn sợ không có tiền à? Bố cô đang nguy hiểm tính mạng đấy!”

“Thiên Thiên, tụi nó nói tối nay không đủ tiền là chặt tay bố đấy! Cô nhìn bố thành tàn phế được không?!”

Ông ta như lên đồng, bấu tôi chặt đến mức móng tay cắm vào da.

“Bố!”

Tôi nghiến răng, nước mắt rơi lã chã: “Năm ngoái bố cũng nói vậy, con đưa tiền làm thêm Tết, bố nướng sạch trong một đêm!”

“Lần này bố gỡ gạc được thật mà!”

Ông ta bất ngờ vơ lấy chai rượu rỗng trên bàn, như định ném.

May mà ông chủ quán phi ra giữ kịp.

Ông chủ quán bình thường hay cười, giờ trán nổi gân: “Anh ơi, có gì thì nói chuyện đàng hoàng. Đừng dọa con bé.”

Người xung quanh bắt đầu tụ lại, càng lúc càng đông.

Ánh mắt bố tôi thoáng chệch hướng, rồi... quỳ sụp xuống cái rầm.

Tôi giật mình lùi luôn mấy bước, hồn vía bay mất nửa cái.

“Thiên Thiên, bố xin con đấy!”

Ông ta bắt đầu combo đập đầu “bộp bộp” xuống nền như diễn trọn vở bi kịch tự biên tự diễn:

“Lần này là thật! Tụi nó cầm dao kề cổ bố rồi! Không có tiền là bố bay màu đó con!”

Ông giơ tay lên — đúng là có vết rách đỏ lòm, trông hơi ghê thật.

Đám người xung quanh "ồ" lên, có bà cụ còn chấm nước mắt:

“Con ơi, hay là...”

“Không được!”

Tôi hét tới mức xé cổ họng, nước mắt cũng không chờ nổi mà tuôn xuống.

“Bố! Hồi con học lớp 12, con xin tiền sinh hoạt mà bố có đưa đồng nào đâu?!”

“Con nhịn đói hai ngày! Là bạn học thương nên cho đồ ăn, chứ không giờ chắc con xanh cỏ lâu rồi!”

“Bố từng nói sao với con?! Dù có bán nồi niêu xoong chảo cũng cho con học đàng hoàng!”

“Giờ con đậu tới Bắc Kinh rồi, bố lại muốn chặt luôn đường thoát của con à?!”

“Hôm mẹ sắp mất, bố hứa chăm sóc con. Đây là cách bố ‘chăm sóc’ đó hả?!”

Nhắc đến mẹ, tôi như gãy đoạn — nước mắt không còn phanh nữa.