Với thành công của nàng, phong tục xưa của Đại Chu, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, dần dần thay đổi.
Nhiều nữ tử bắt đầu rời khỏi hậu viện, bước ra phía trước.
Dần dần, phụ nữ cũng tham gia kinh doanh, dạy dỗ nghề nghiệp...
Những nơi mà từ xưa chỉ có đàn ông mới có thể lập công, giờ đây xuất hiện những cái tên xinh đẹp và rực rỡ.
Năm sáu mươi tuổi, Tống Bảo Châu lại làm một việc khiến người đời kinh ngạc.
Nàng quyên tặng toàn bộ số tài sản kiếm được trong suốt bao năm qua, xây dựng nên nữ học viện đầu tiên của Đại Chu.
Sau đó, Thánh thượng đã đặc cách mở kỳ thi tuyển chọn nữ nhân tài, cho phép phụ nữ cũng có cơ hội tham gia chính trị...
Ban đầu, Tống Bảo Châu chỉ muốn sống một cuộc sống an yên cho riêng mình.
Về sau, nàng mong muốn mọi nữ nhân Đại Chu đều có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
16
Ta đã già.
Năm năm mươi tuổi, ta vẫn chưa nhận mình già.
Lên đến tuổi sáu mươi, ta vẫn cảm thấy mình còn sức lực.
Nhưng khi gần bảy mươi, dù thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng tai ù, mắt mờ, răng rụng, cuối cùng không thể không thừa nhận mình đã già nữa.
Giờ đây, thế gian không còn gì khiến ta phải bận tâm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngày ngày, ta chỉ mong có thêm vài miếng bánh ngọt sau bữa cơm.
Quế Hoa cũng già rồi, nhưng vẫn nóng tính, nghe đại phu nói người già không nên ăn đồ ngọt, nàng cứ nắm chặt lấy, không để ta ăn thoải mái.
Ngày hôm đó, ta lén lấy thêm một miếng bánh tuyết hoa, vừa định từ từ thưởng thức thì Quế Hoa xông vào.
Bà nói có một cô gái trẻ tên là "Lâm Nguyên" nhất định muốn đến bái kiến ta.
Ta không nhớ tên này, nhưng khi gặp nàng, ta đã hiểu vì sao Quế Hoa lại cho phép nàng gặp ta.
Lâm Nguyên có vẻ ngoài gần giống như Bùi Lập Hiên.
Nàng quỳ xuống trước mặt ta, môi run rẩy, gọi một tiếng: "Tổ mẫu, mẫu thân bảo con đến thăm người."
Những ký ức mà ta đã cố tình lãng quên, giờ lại tràn về khi nghe câu "tổ mẫu" này.
"Đứng lên đi con."
Dù đã cắt đứt liên lạc với Bùi gia, nhưng suốt những năm qua, ta vẫn nghe được vài tin tức về họ.
Ví dụ như, Thẩm Nhu Diểu đã đổi tên, cuối cùng trở thành chủ nhân của Bùi gia.
Nhưng Bùi Hoài dù sao cũng mất đi sự sủng ái của Thánh thượng, mà ta cũng cố tình lan truyền sự thật của năm xưa, khiến họ bị ghét bỏ, ngày thành thân không có lấy một khách quý.
Bùi Hoài mất hết mặt mũi, liên lụy đến Thẩm Nhu Diểu, khiến ả cũng có chút oán hận.
Nhưng dù sao cũng là bạch nguyệt quang mà hắn sủng ái cả đời, hắn vẫn cho nàng ta đủ thể diện và tự tin nên có.
Chính sự dung túng này đã khiến phủ Bùi gia sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Nhu Diểu sau khi vào phủ, bắt đầu ra vẻ chủ mẫu, ép Lâm Mục Nhân giao quyền quản gia.
Bùi Hoài vốn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà, lúc trước ta đã giúp hắn sắp xếp mọi thứ rất chu đáo, hắn nghĩ rằng việc này đơn giản và đương nhiên.
Mặc dù ta đã quyên tặng hết của hồi môn, hắn dù đau lòng, nhưng vẫn nghĩ phủ Bùi gia có nền tảng vững chắc, Lâm Mục Nhân lại có của hồi môn, làm sao có thể sụp đổ ngay lập tức được?
Nhưng hắn đã quên, Thẩm Nhu Diểu là một thiếp thất, chưa bao giờ có quyền làm chủ, và nàng ta rất muốn cảm nhận quyền lực trong tay.
Mà Lâm Mục Nhân từ lâu đã bị lời nói của Bùi Lập Hiên làm tổn thương, lại thêm phủ Bùi gia thiếu thốn trầm trọng, nàng ta không muốn dùng của hồi môn của mình để cứu, nên đã giao hết cho Thẩm Nhu Diểu.
Thẩm Nhu Diểu đã đánh giá quá cao mình.
Nàng ta biết quyến rũ đàn ông, hiểu cách làm đẹp, nhưng lại không biết gánh vác gia đình.
Khi nàng ta tiếp quản hậu viện, phát hiện ra mọi thứ đều cần tiền, nhưng phủ Bùi gia lại chẳng có tiền, nàng ta hoảng loạn.
Nhà đâu dễ quản! Nàng muốn trả lại cho Lâm Mục Nhân, nhưng lúc đó Lâm Mục Nhân đã tìm cớ bỏ đi, dẫn con cái trở về nhà họ Lâm.
Khi ta lấy lại của hồi môn, Bùi Hoài đã mượn tiền, đến kỳ phải trả.
Nợ phải trả, là đạo lý.
Ta nghe nói hôm đó, phủ Bùi gia bị dọn sạch, Bùi Hoài bị đòi nợ đến mức phải cởi hết áo ngoài.
Cuối cùng, hắn chẳng còn cách nào, đành phải đem Thẩm Nhu Diểu mới vào phủ không lâu đi cầm cố...
Bùi Lập Hiên nghe tin quay lại, hoàn toàn sụp đổ.
Hắn cứ tưởng Bùi gia sẽ luôn hưng thịnh, nhưng không ngờ, khi mất đi của hồi môn của ta, Bùi gia chỉ còn lại vài bức tường.
Hắn vừa xấu hổ vừa hối hận, nhưng không thể bỏ mặc những khoản nợ, chỉ đành cúi đầu đi xin Lâm Mục Nhân giúp đỡ.
Nhà họ Lâm cho Bùi gia một khoản tiền, rồi nhân cơ hội yêu cầu hòa ly, mang theo con cái...
Chuyện này ầm ĩ một thời, cuối cùng kết thúc bằng việc Thánh Thượng giáng chức Vĩnh Bình Hầu, bãi miễn tước vị. Sau đó, Bùi Hoài ngày đêm say sưa, chẳng bao lâu liền hao tổn thân thể, liệt giường.
Bùi Lập Hiên không có tước vị để kế thừa, sự nghiệp cũng bị đè nén, đành sống lười biếng, suốt ngày mắng chửi Bùi Hoài.
Khi Bùi Hoài qua đời, hắn nằm trong đống phân, người thối rữa đến mức không còn chỗ nào lành lặn.
Bùi Lập Hiên lạnh lùng đứng nhìn, ngay cả một chiếc quan tài tử tế cũng không cho phụ thân mình.
"Tống" liệu có nghĩa là gì? Hắn không nói hết câu, người hiểu tự khắc sẽ biết.
Vậy là, năm thứ hai sau khi ta rời đi, phủ Bùi gia đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong khi đó, người ta cũng bàn tán rằng ta quá tàn nhẫn với Bùi gia, nhưng đa phần những người biết rõ nội tình lại tán thưởng ta.
Lâm Nguyên quỳ gối bên ta, vỗ đầu nàng, ta khẽ lắc đầu: "Tổ mẫu, mẫu thân sai con nói với người một tiếng xin lỗi."
"Bà ấy muốn đón người về cùng chúng con an hưởng tuổi già."
Ta sờ sờ đầu nàng, lắc đầu: "Không cần đâu, về nói với mẫu thân con, mọi chuyện đã qua rồi. Bà già ta đây, một mình quen rồi."
Bánh tuyết hoa tan trong miệng, ta nhắm mắt lại, cảm thấy thật thỏa mãn.
Tống Bảo Châu dù đã già, nhưng vẫn yêu thích sống tự do, chỉ làm những điều khiến mình vui.