Sau khi trời sáng, ta ngồi dậy, đẩy người bên cạnh ra, chậm rãi chỉnh trang y phục, lên triều xử lý chính sự.
Không hề để tâm đến đôi mắt bám dính sau lưng mình, đỏ hoe, tràn đầy tiếc nuối và khát cầu.
Hồng Trần Vô Định
Khi buổi triều chính mới trôi qua một nửa, dòng chữ lại xuất hiện.
Chúng nhắc nhở ta rằng sau một đêm đứng trong gió lạnh, chờ đợi vô ích, Hô Diên Hành đã không tìm đến nữ chính.
Nàng ta đỏ hoe mắt, không cam tâm, xông vào tẩm cung của ta.
Và rồi chứng kiến tất cả.
Hô Diên Hành còn chưa kịp mặc áo.
Trên lồng n.g.ự.c rắn chắc, dày đặc những dấu vết không thể che giấu.
Thẩm Ly Ca sững sờ tại chỗ, sắc mặt lúc xanh, lúc đỏ.
Đến khi nàng ta hoàn toàn hiểu ra, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.
"Trưởng tỷ đã cưỡng ép huynh sao?"
"Đã sỉ nhục huynh sao?"
"Nên đêm qua… huynh mới không đến tìm muội?"
"Hô Diên ca ca, muội không trách huynh!”
"Là do muội quá ngây thơ, cứ nghĩ có thể giúp huynh rời đi suôn sẻ!"
Dòng chữ lập tức xúm lại an ủi nàng ta:
【Đừng khóc, nữ chính à! Nam chính chỉ là trúng cổ độc thôi! Hắn vẫn yêu nàng!】
【Các người cứ cưng chiều nàng ta đi!】
【Nhưng rốt cuộc ai là người thở dốc cả đêm, cầu xin như một con ch.ó vậy? Còn không nỡ rời đi, đến khi bị phản diện tỷ tỷ tát cho một cái cũng không chịu cút!】
Hô Diên Hành nhíu mày, không để ý đến Thẩm Ly Ca đang khóc, chỉ nhanh chóng khoác áo lên người.
Dòng chữ lại nhao nhao trách móc hắn:
【Nam chính đúng là bạc tình! Đối xử với nữ chính quá lạnh lùng!】
Ta ngồi trong điện triều, tiếp tục lắng nghe đại thần bẩm báo.
Còn những dòng chữ này, đối với ta, chẳng khác nào một cuốn truyện giải trí.
Thẩm Ly Ca không từ bỏ.
Nàng ta vẫn quyết tâm giúp Hô Diên Hành trốn đi.
Mà ta không hiểu nổi, bao nhiêu năm nay, ta nắm quyền trong triều, dù thủ đoạn có tàn nhẫn, nhưng chưa từng bạc đãi nàng ta.
Tại sao…Từ khi Hô Diên Hành xuất hiện, nàng ta lại phản bội ta, phản bội cả hoàng thất?
Vì muốn trở thành phi tử của hắn, nàng ta thực sự nghĩ rằng cuộc sống đó sẽ tốt hơn làm Công Chúa sao?
Khi quốc gia sụp đổ, khi hoàng thất bị thảm sát, nàng ta cho rằng bản thân sẽ có một kết cục tốt đẹp sao?
13
Thẩm Ly Ca không cam tâm.
Nàng ta bí mật đưa một mật vệ Đại Mạc đến trước mặt Hô Diên Hành.
"Đây là ám vệ bí mật được cài vào hoàng cung Đại Ân từ lâu."
"Hắn võ nghệ cao cường, có hắn giúp, Hô Diên ca ca nhất định có thể thoát ra ngoài!"
Dòng chữ lập tức xôn xao khen ngợi.
Thẩm Ly Ca quả nhiên thông minh, ngay cả ám vệ Đại Mạc cũng có thể tìm ra.
Lần này, Hô Diên Hành chắc chắn sẽ thành công trốn thoát.
Và rồi hắn sẽ trở về báo đáp ân tình của nàng ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Phản diện ngươi làm bao nhiêu cũng vô ích! Cốt truyện không thể thay đổi!】
【Cuối cùng, nam chính vẫn sẽ trốn thoát, trở về Đại Mạc, khôi phục thân phận Thái tử!】
【Ta đợi giây phút này đã lâu! Ai đó hiểu không? Ta chẳng muốn ship CP tà ác nào hết! Nữ chính mới là người yêu hắn thật lòng! Nam chính bị phản diện ép buộc thị tẩm, chỉ là tạm thời không căm hận nàng ta nữa mà thôi. Hắn vẫn sẽ mang quân đến hủy diệt đất nước của nàng! Cùng lắm thì, nể tình đêm đó, sẽ cho nàng một cái c.h.ế.t toàn thây!"】
Khi ta từ triều đường trở về.
Biết rõ bọn họ đang bí mật bàn tính chuyện trốn đi, nhưng ta làm như chưa biết chuyện gì, vẫn thản nhiên truyền lệnh bày tiệc dùng bữa trưa.
Thuần hóa chó săn, thì phải biết lúc buông lỏng, lúc siết chặt.
Chỉ khi hắn hiểu trên cổ hắn vĩnh viễn có một sợi xích, hắn mới không dám có ý định phản kháng.
Bữa trưa hôm đó, vì muốn đánh lừa ta, muốn chiều theo sở thích hoang dâm của ta.
Thẩm Ly Ca vỗ tay một cái, dâng tặng ta một nam sủng mới đến từ Đại Mạc.
Người này, có đến bảy phần tương tự Hô Diên Hành.
Làn da nâu khỏe khoắn, đường nét gương mặt đậm chất dị tộc, thậm chí dáng người cũng cường tráng không kém.
Nhưng hắn không có khí chất hoang dã, nguy hiểm, bất kham của Hô Diên Hành.
Hắn vừa xuất hiện đã bỏ áo ngoài, để lộ vòng eo rắn chắc, múa điệu vũ Đại Mạc, nhẹ nhàng áp sát ta.
Hắn dâng lồng n.g.ự.c trần trụi của mình lên, mong mỏi ta chạm vào.
Ta không nhìn hắn.
Mà ta nhìn người đang đứng bên cạnh ta, phụ trách gắp thức ăn—Hô Diên Hành.
Đôi mắt hổ phách nheo lại nguy hiểm, sắc bén như mãnh thú.
Cả người hắn căng chặt, sát khí dâng tràn.
Tựa như một con dã thú, đang nhìn kẻ xâm phạm lãnh địa của mình.
Ngón tay siết chặt chiếc muỗng trong tay.
Lực siết mạnh đến mức…
Gần như bóp nát nó.
Thẩm Ly Ca mỉm cười, giọng nói mềm mỏng:
"Nam sủng này tên là Ô Viêm."
"Hắn rất giỏi chiều chuộng người khác."
"Trưởng tỷ có thể thử gọi hắn thị tẩm vào tối nay."
Ta nâng đũa ngọc lên, khẽ nâng cằm hắn, cẩn thận quan sát gương mặt này.
Cuối cùng, khẽ nhếch môi:
"Rất hợp khẩu vị của Bổn Cung."
"Hắn, Bổn Cung thu nhận."
Bữa trưa hôm đó, Hô Diên Hành không nói một lời.
Sắc mặt hắn căng cứng, sát khí âm trầm, bát đĩa bị hắn làm vỡ không dưới bảy tám cái.
Dòng chữ bật cười:
【Phản diện tỷ tỷ cũng không chịu nổi cảnh này đâu! Nhà to thế nào cũng không chịu nổi nam chính đập đồ liên tục!】
【Nam chính cố tình gây sự để thu hút sự chú ý của phản diện tỷ tỷ, nhưng đáng tiếc—Người mới cười, nào ai còn nhớ người cũ khóc?】
【So với nam sủng mới, nam chính đúng là có chút già dặn hơn rồi. Sắc đẹp không còn như trước! Hắn phải nỗ lực hơn nữa thôi!】
【Nam chính đang dần mất kiểm soát, nhưng dù thế nào đi nữa, quyền kiểm soát vẫn luôn nằm trong tay phản diện tỷ tỷ!】
【Ta mê mẩn CP này mất rồi! Ta dần quên nữ chính là ai rồi!】