Thuần Phục Hắn
Ta mở khóa xích trói buộc hắn.
Ngay lập tức, Hô Diên Hành ngã vào lòng ta.
Ta thoáng sững lại, có chút không quen với sự tiếp xúc thân mật thế này.
Nhưng rồi, ta vẫn ôm lấy cơ thể hắn, điều chỉnh tư thế sao cho hắn có thể dựa vào lòng ta một cách thoải mái nhất, rồi bắt đầu bôi thuốc cho hắn.
【Đáng ghét! Phản diện lúc nào cũng giành mất khoảnh khắc tỏa sáng của nữ chính!】
【Đừng nói thế chứ! Ta cảm thấy phản diện đang dần thay đổi, nàng ta lặng lẽ quan tâm nam chính, ta không kiềm được mà thích cặp đôi này rồi!】
【Đừng mềm lòng! Nếu không phải do nữ phản diện ném hắn vào đấu thú trường, thì hắn đâu có bị thương nặng thế này?!】
Thay đổi?
Ta cần phải thay đổi sao?
Một kẻ phản diện từ đầu đến cuối như ta, có cần phải tẩy trắng không?
Ta híp mắt, cúi xuống nhìn Hô Diên Hành đang run rẩy nhẹ trong lòng ta vì đau đớn.
Bất kỳ chuyện gì ta làm, đều có mục đích rõ ràng!
Hô Diên Hành chậm rãi mở mắt.
Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên, chính là ta.
Hắn siết chặt hàm răng, hơi thở khẽ run, cố gắng vùng ra khỏi lòng ta.
"Ngươi thấy việc trêu chọc ta thú vị lắm sao?"
"Ta chỉ là con mồi nằm gọn trong lòng bàn tay ngươi sao, công chúa điện hạ?"
Ánh mắt ta lóe sáng.
Quả thực rất thú vị!
Ta thích cảm giác kiểm soát này, thích nhìn thấy kẻ thù mạnh nhất của mình, giờ đây đang yếu ớt trong vòng tay ta.
Ta siết chặt tay, nhìn thấy hắn mím môi nhịn đau, khóe mắt ửng đỏ, nhưng vẫn không có sức đẩy ta ra.
Ta cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên vành tai hắn, giọng nói khẽ cười nhưng mang theo cảnh cáo lạnh lùng:
"Ngoan ngoãn một chút. Đừng luôn nghĩ đến chuyện phản kháng ta."
"Ta còn đang bôi thuốc cho ngươi."
"Nếu ngươi dám động đậy, đau đớn chỉ có ngươi gánh chịu mà thôi!"
Hô Diên Hành siết chặt nắm tay.
Ánh mắt hắn tràn đầy căm hận, nhưng đồng thời cũng lộ ra một tia cảm xúc khó lường.
Hắn hơi thở gấp gáp, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
"Tại sao…" Hắn khàn giọng hỏi.
"Tại sao lại bôi thuốc cho ta?"
"Ta chỉ là một tên nô lệ mà thôi."
"Không phải ngươi nên để ta c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, chẳng phải càng hợp ý công chúa hơn sao?"
8
【Nam chính, giọng điệu này là sao? Ngươi đang giận dỗi với phản diện tỷ tỷ à? Hắn bắt đầu để tâm rồi!!!】
【Hắn sắp bị thuần hóa rồi! Kiểu tình yêu vặn vẹo này thật sự quá hấp dẫn!】
【Nữ chính ngoan ngoãn đâu rồi? Nếu nàng không đến ngay, nam chính sắp biến thành con ch.ó trung thành của phản diện mất!】
【Phản diện tỷ tỷ quyến rũ c.h.ế.t người, thuần phục ta đi! Ta nguyện làm bất cứ điều gì vì nàng! So với nàng, nữ chính kia chẳng có chút sức hút nào!】
【Tên phía trên, chủ nhân ra lệnh cho ngươi đi làm ngay một bài kiểm tra toán!】
Ta dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa nhẹ lên đôi môi tái nhợt của Hô Diên Hành, cảm nhận làn da khô khốc, thiếu máu.
Hắn nhíu mày, rõ ràng cảm thấy đau, nhưng vẫn cố chấp không quay đầu đi, không né tránh ta.
Đối diện ánh mắt nóng rực của hắn, ta cúi xuống, ghé sát vào tai hắn, từng chữ đều nhẹ nhàng thì thầm:
"Ta chưa từng nghĩ sẽ g.i.ế.c ngươi."
Thật ra, ta đã từng muốn g.i.ế.c hắn.
Nhổ cỏ tận gốc, vĩnh viễn trừ hậu họa.
Nhưng sau khi nhận ra hắn mang hào quang nam chính, dù làm thế nào cũng khó mà g.i.ế.c chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy thì… Ta chỉ có thể thuần hóa hắn!
"Ta chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn."
Hồng Trần Vô Định
"Chỉ nghe lời một mình ta."
"Ngươi nói những lời này… là muốn ta trừng phạt ngươi lần nữa, bắt ngươi đeo cấm cắn khí vào sao?"
Nghe thấy hai chữ cấm cắn khí, ánh mắt hổ phách của Hô Diên Hành lập tức trầm xuống.
Màu đỏ nơi vành tai hắn càng rõ ràng hơn.
Hắn tức giận quay mặt đi, không nhìn ta nữa.
Chỉ có một con ch.ó hoang cắn loạn, mới bị chủ nhân trừng phạt bằng cấm cắn khí.
Nhưng hắn không biết, ta rất thích dáng vẻ đó của hắn!
Khi đôi mắt hắn đỏ rực, khi hắn căm hận đến phát run, khi toàn thân hắn siết chặt cơ bắp, nhưng ngay cả cắn ta cũng không thể làm được…
Thật sự, vô cùng hấp dẫn.
Một tiếng "cạch" giòn tan vang lên.
Là ổ khóa bị mở ra.
Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng run rẩy vang lên:
"Nơi này… tối và lạnh quá."
"Hô Diên ca ca… huynh có ở đây không?"
"Muội mang thuốc đến cho huynh…"
"Trưởng tỷ đã đưa huynh vào đấu thú trường, những con dã thú ấy cắn huynh đau lắm, đúng không?"
Giọng nói của nàng ta khẽ run, mang theo nỗi xót xa nhàn nhạt.
Cùng với ánh lửa nhỏ, khung cảnh trong địa lao dần trở nên rõ ràng.
Và rồi, nàng ta nhìn thấy tất cả.
Hô Diên Hành đang tựa vào lòng ta.
Sợi tóc mềm mại vương trên tai hắn không thể che đi phần vành tai đang ửng đỏ.
"Choang—"
Bình thuốc rơi xuống đất, vỡ tan.
Thẩm Ly Ca trợn tròn mắt, nàng ta muốn kìm chế cảm xúc, nhưng giọng điệu run rẩy đã bán đứng nàng.
"Trưởng tỷ… vì sao tỷ lại ở đây?"
"Hai người… rốt cuộc là…"
Ta cười lạnh.
Nhìn thẳng vào mắt nàng ta, không chút che giấu sự khiêu khích đầy ác ý:
"Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?"
"Nam nô này, ta rất thích."
"Thấy hắn bị thương, ta lại thương tiếc không nỡ."
【Nữ chính đừng tin lời nàng ta! Nàng ta tâm địa rắn rết, làm gì có chuyện thật lòng với nam chính!】
【Nữ chính đừng khóc nữa! Mau tranh giành đi!】
Ta sẽ cho nàng ta cơ hội tranh giành sao?
Một con thỏ trắng khóc sướt mướt, làm sao có thể giữ được con mồi ngon lành bên cạnh mình?
Ta múc một ngụm thuốc, không nhanh không chậm, cúi xuống, hôn lên môi Hô Diên Hành.
Trước mặt nàng ta.
Chậm rãi ép hắn nuốt xuống toàn bộ.
Hô Diên Hành bất ngờ sặc thuốc, cổ họng hắn khẽ động, từng giọt thuốc màu nâu chảy xuống theo đường nét lồng n.g.ự.c hắn, trượt xuống dưới.
Sắc mặt Thẩm Ly Ca đỏ bừng, môi nàng ta run rẩy, không thốt nên lời.
Nàng ta ôm miệng, bật khóc, quay người chạy ra khỏi địa lao.
Ta buông Hô Diên Hành ra, bình thản lau đi vệt thuốc trên môi.
Hắn thở dốc, ánh mắt phức tạp nhìn ta.
Còn ta, vẻ mặt hoàn toàn thản nhiên, tâm tư chẳng gợn chút d.a.o động.