"Muội có muốn đi xem thử Lâm Ấp Quận vương—cái tên ngốc đó không?"
Ta mỉm cười.
Thật đúng ý ta.
Lâm Ấp không cách kinh thành quá xa, chỉ cần cưỡi ngựa hai ngày là đến.
Ta cải trang một chút, ngay trong đêm đã lên đường.
Vừa đến nơi, ta không trì hoãn thời gian, lập tức dò hỏi những tửu lâu và tiểu quán mà Lâm Ấp Quận vương thường lui tới, sau đó cùng đại tẩu ngồi chờ bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tiểu đậu đinh, muội có sợ không?" Đại tẩu quay sang hỏi ta.
"Sợ." Ta thở dài, nhìn về phía quán rượu đối diện.
"Nhưng không phải sợ Lâm Ấp Quận vương, mà là sợ bệ hạ đa nghi."
Hiện nay, Diệp gia đã có thế lực quá lớn.
Vì vậy, ngay từ đầu ta đã không nghĩ đến chuyện cự tuyệt hôn sự này.
Thuận theo là lựa chọn tốt nhất cho Diệp gia lúc này.
Còn về phần Lâm Ấp Quận vương, ta chẳng có gì phải lo lắng.
Chỉ cần Hoàng hậu cô cô, Thái tử và họ Diệp vẫn còn, một Quận vương nhỏ nhoi như hắn, vẫn chưa đủ tư cách giương oai trước mặt ta.
Nhiều nhất cũng chỉ là phu thê bất hòa, tương kính như tân mà thôi.
Điều đó, lại đúng ý ta.
Kiếp này, ta chưa từng mong muốn cùng ai thành đôi thành lứa.
Từ Diêu Viễn Nghĩa, ta đã hiểu rõ một điều—trên đời này, ai ai cũng có tư tâm riêng.
Tình yêu mà ta từng khát khao, căn bản không giống với những gì ta tưởng tượng.
Nếu đã không cầu được, thì dứt khoát không cầu nữa.
Đại tẩu lại chẳng để tâm:
"Với thế lực hiện tại của nhà họ Diệp, dù bệ hạ có muốn ra tay với chúng ta, cũng phải suy tính thiệt hơn."
Ta khẽ cười, đại tẩu nói không sai.
"Đến rồi." Đại tẩu chỉ về phía chiếc xe ngựa đang dừng trước cửa quán rượu.
"Chẳng phải hắn sao?"
Xe ngựa của Quận vương phủ đỗ ngay trước cửa của một tiểu quán, một nội thị cẩn thận đỡ một nam tử trẻ tuổi bước xuống.
Ta cùng đại tẩu liếc nhìn một cái, suýt nữa thì không nhịn được mà nôn ra.
Một thân hình to béo, mặt trắng bệch vì bôi phấn dày cộp, bước đi loạng choạng, trông qua liền biết thân thể hư nhược vô cùng.
Đại tẩu chậc lưỡi:
"Chút phấn trên mặt hắn, chỉ cần hắt hơi một cái là có thể vo thành ba cái bánh bao."
Ta cười đến run người:
"Ta lại thấy người này không tệ, dễ nắm trong tay."
Đại tẩu suy nghĩ một hồi, cũng thấy có lý:
"Hơn nữa, nhìn cái tướng này, chắc chắn cũng chẳng sống được lâu!"
Chúng ta hài lòng trở về kinh thành.
Ta kể lại tình hình của Lâm Ấp Quận vương cho phụ mẫu.
Mẫu thân kịch liệt phản đối, nhưng phụ thân lại tán đồng quan điểm của ta:
"Cứ gả đi đã. Nếu hắn dám khi dễ Thư Vọng, chúng ta khiến hắn c.h.ế.t dễ như trở bàn tay."
Vài ngày sau, thánh chỉ tứ hôn cuối cùng cũng ban xuống.