Ừm… cái thứ hai là tôi nghe người khác nói, cái thứ ba và thứ tư là do bà kể cho tôi như chuyện trước giờ đi ngủ, tôi nhớ được.
Tôi lại nghĩ thêm.
Không thể nào là ngày kỷ niệm kết hôn hay sinh nhật của Giang Thừa Lâm.
Tôi do dự thật lâu.
Rồi nhẹ nhàng, nghiêm túc, nhập ngày sinh nhật của tôi.
—— Màn hình trượt mở mượt mà.
Đã mở được.
Tôi chớp mắt chậm rãi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sau đó ấn tắt màn hình.
Lại nhập ngày sinh của tôi.
Rồi tắt màn hình.
Rồi nhập lại.
Rồi tắt.
Rồi lại…
Tôi nắm chặt điện thoại, lăn một vòng trên chiếc giường mềm mại.
Má nóng bừng chôn vào trong chăn, chỉ ló ra đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Hình nền toàn là ảnh băng sơn tối giản, Nam Cực.
Bà từng nói, bà muốn đến Nam Cực.
Bà có rất nhiều nơi muốn đi, những chỗ từng buột miệng nhắc với bạn bè, với quản gia, hay những nơi được khoanh tròn trên quả địa cầu trong phòng bà — tôi đều nhớ.
Tôi lại lăn thêm một vòng.
Không mở phần tin nhắn, tôi bấm vào xem “vòng bạn bè” của bà.
Tôi sững người.
Dòng mới nhất chính là Giang Thừa Lâm đăng.
Một tấm ảnh phong cảnh đêm bên bờ sông, góc ảnh lộ ra một vạt váy trắng tinh.
Ừm.
Nếu tôi lén xóa Giang Thừa Lâm khỏi danh bạ trong điện thoại của mẹ, khả năng thành công có cao không nhỉ?
Tôi chợt nhớ tới chuyện chính.
Tôi ngồi xuống cạnh Chung Uyển Thu, trên người bà phảng phất mùi hương nhàn nhạt.
Tôi nói: “Tống Hi chắc chắn không có thai.”
Bà quay sang nhìn tôi, bất ngờ: “Con còn biết cả tên cô ta?”
Kiếp trước Tống Hi đã làm nhà tôi loạn thành một mớ hỗn độn, thậm chí như kẻ điên cầm d.a.o xông thẳng vào trường học tìm tôi…