“Cãi nhau cái gì thế?” Giang Thừa Lâm đứng ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống.
Chung Uyển Thu liếc ông một cái, áp túi chườm đá lên tay tôi.
Đau đến mức tôi hít mạnh một hơi lạnh.
Ánh mắt Giang Thừa Lâm từ bàn tay tôi di chuyển xuống đầu mẩu thuốc trên đất, sắc mặt lạnh nhạt: “Đến con cũng không chăm nổi à?”
Chung Uyển Thu bực bội: “Anh cứ làm ra vẻ cao cao tại thượng, biến đi cho rồi.”
Đột nhiên, bà khựng lại: “Sợi dây chuyền áp chót trong buổi đấu giá mấy hôm trước, là anh tranh với tôi phải không?”
Ánh mắt Giang Thừa Lâm và bà chạm nhau.
Bà cười mỉa mai: “Anh không biết à? Người tình bé nhỏ của anh giờ đã đeo nó ra ngoài khoe khoang rồi đấy.”
“Cô ta không phải tình nhân của tôi.” Giang Thừa Lâm mím môi, vẻ mặt khó chịu.
“Ừ ừ, là chân ái của anh chứ gì.” Bà phẩy tay: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Giang Thừa Lâm thở ra một hơi, chậm rãi đi xuống lầu: “Tối nay vẫn là chúng ta cùng đi.”
Như thể đã nằm trong dự liệu của mình, Chung Uyển Thu bật cười, chậm rãi khoác tay lên vai ông, phả hơi vào tai ông: “Anh cầu xin tôi đi, Tổng giám đốc Giang.”
Giang Thừa Lâm lùi lại một bước, cơ thể khẽ căng lên, cảnh cáo: “Có con ở đây, đừng làm loạn.”
Bà chán nản ừ một tiếng, quay sang tôi: “Lên lầu đi, lát nữa bác sĩ sẽ tới phòng con.”
Đợi tôi đóng cửa phòng lại.
Bên ngoài vang lên tiếng bình hoa vỡ tan tành.
Tôi ngồi trước bàn, dựa vào ký ức mà mở cuốn nhật ký ra.
Năm tám tuổi, mối quan hệ giữa tôi và mẹ mình là Chung Uyển Thu vô cùng tệ hại.
Từ nhỏ đã không có tình cha, cũng chẳng mấy khi cảm nhận được tình mẹ.
Khi những đứa trẻ khác được ôm ấp dỗ dành trong lòng, tôi đã bắt đầu bưng trà rót nước cho mẹ mình.
Bà chưa từng để tâm đến đời sống của tôi, mỗi ngày đều chăm chút ăn vận tao nhã, làm tóc, làm móng, làm đẹp.
Thỉnh thoảng, khi tình mẫu tử lóe lên, bà sẽ đọc cho tôi nghe vài bí quyết dưỡng da.
Những nơi cần có phụ huynh tham dự, đều do ông quản gia đi thay.
Về sau, tôi nhiều lần nghĩ rằng, sự tồn tại của mình vốn chẳng được hoan nghênh.
Tôi không phải là đứa trẻ do người phụ nữ cha yêu sinh ra, có lẽ mẹ cũng thường hối hận vì đã sinh ra tôi, sự chào đời của tôi từng làm tổn hại thân thể bà.
……
Tôi lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký.
【Trì Vân Tích hẹn tôi ngày kia ra ngoài chơi, tôi muốn đi, nhưng chú Trì cũng sẽ ở đó. Tôi ghét chú Trì, ông ấy luôn dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn mẹ.】
Mười sáu tuổi tôi, đọc lại những dòng chữ tám tuổi viết, tâm tình thật sự phức tạp.
Mười phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Tôi khẽ ho một tiếng: “Mời vào.”
Sau lưng Chung Uyển Thu là bác sĩ gia đình, ông ấy mở hộp y tế ra, bắt đầu băng bó cho tôi.
Bà thản nhiên ngồi xuống giường tôi, dừng lại một chút: “Tối nay con có muốn đi yến tiệc không? Ông bà nội nói muốn gặp con. Không đi cũng được, bên đó người đông phức tạp lắm.”
Tôi suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chú Trì Tĩnh cũng sẽ đến, tôi nhất định phải đi dò xét tình hình.
Tôi gật đầu: “Đi.”
Chung Uyển Thu nhún vai: “Tùy con.”
Bác sĩ xử lý xong, Chung Uyển Thu cũng phải đi chuẩn bị lễ phục.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhìn bóng lưng mảnh mai của bà, tôi không nhịn được cất tiếng: “Mẹ.”
Bước chân bà khựng lại, không thoải mái mà đưa tay gãi cánh tay nổi da gà: “… Làm sao thế?”
Tôi tủi thân: “Con không có váy đẹp.”
Chung Uyển Thu thích những bộ váy sang trọng tinh xảo, nhưng tôi chỉ quan tâm đến sự thoải mái, dù đi đâu cũng mặc áo phông và quần soóc.
Hơn nữa, tôi chưa bao giờ để bà chọn đồ cho mình, chỉ thích mặc đỏ đỏ xanh xanh, màu sắc rực rỡ.
Chung Uyển Thu kinh ngạc quay đầu, như nhìn thấy ma: “Thật không? Con thật sự muốn mặc váy à?”
Bà tiến lại, sờ trán tôi, lẩm bẩm: “Cũng đâu có sốt đâu.”
Tôi mím môi, sắp khóc: “Những đứa trẻ khác đều có váy xinh đẹp, chỉ có con là không có!”
Bà ngơ ngác nhìn tôi: “Con… con cái này không thể trách mẹ được, mỗi lần mẹ nói chuyện ăn mặc, con liền giận mà.”
Cho nên về sau bà cũng mặc kệ, để tôi thích mặc gì thì mặc.
“Con không cần biết, con muốn có váy.” Tôi lau nước mắt.
Bà chưa từng thấy tôi như vậy bao giờ, sững sờ một lúc: “Được rồi, mẹ sẽ cho người chuẩn bị. Nhưng mẹ nói trước, phải đi kèm giày da nhỏ, không được đi giày thể thao. Xì, đừng khóc nữa…”
Bà để mái tóc xoăn gợn sóng dài buông sau lưng, khoác lên người một chiếc váy đuôi cá màu đỏ, rực rỡ chói mắt.
So với nụ cười rạng rỡ của bà, Giang Thừa Lâm trông lại lạnh nhạt hơn nhiều.
Bà nội bình thản liếc qua bên đó rồi thu hồi ánh mắt. Bà quay sang nhéo má tôi: “Tiểu Phù của chúng ta cuối cùng cũng chịu mặc váy rồi, lớn thật rồi.”
Ông nội nghiêm nghị nhìn sang, khẽ lắc đầu: “Con gái con lứa, phải như vậy mới đúng. Uyển Thu chỉ biết chưng diện cho bản thân, lại chẳng mấy khi để tâm đến con gái.”
Bà nội phụ họa: “Đúng vậy, đã nhắc cô ấy bao nhiêu lần rồi, cho Tiểu Phù mặc một bộ quần áo ra hồn, mà cứ chẳng nghe.”
Tôi yếu ớt lên tiếng: “Ông bà, là cháu không thích mặc váy.”
Ông nội hừ lạnh: “Còn chẳng phải tại nó không dạy dỗ con đàng hoàng.”
Tôi sững lại, còn định cãi.
Đúng lúc ấy, cánh tay bị ai chọc chọc.
Tôi quay đầu, kinh ngạc: “Trì Vân…”
Trì Vân Tích cười híp mắt chào: “Chào ông bà, chào Tiểu Phù.”
Bà nội mỉm cười: “Đứa trẻ ngoan.”
Tôi đi cùng Trì Vân Tích ra góc ăn đồ ngọt.
Cậu ấy nhét một miếng bánh nhỏ vào miệng tôi, rồi trách móc: “Sao hôm qua cậu không đến công viên trò chơi?”
Tôi: “…”
Tôi gãi đầu: “Cãi nhau với mẹ rồi.”
Cậu ấy sững lại, chậm rãi nói: “Ồ, vậy thì cũng có thể thông cảm.”