Thủ Phụ Đại Nhân Yêu Ta

Chương 240



Ninh Thất Nguyệt lắc đầu, mỉm cười với ông rồi bước vào nội viện.

Miêu Tâm Nhu cũng đi theo giúp chiết xuất tinh dầu, phu thê Tạ Chi đã từ biệt sau khi ăn xong.

Mấy ngày liền, Ninh Thất Nguyệt và mọi người đều bận rộn trong viện.

Ngày hôm đó, bên ngoài có tiếng ồn ào.

Miêu Tâm Nhu ngẩng đầu nhìn lên, nhanh chóng có người đến báo:

"Phu nhân, là người nhà của Vân Đậu đến phủ gây sự."

"Bọn họ còn mặt mũi đến gây sự sao?"

Miêu Tâm Nhu thở dài, không biết nói gì hơn.

Loại người gì đây.

Ninh Thất Nguyệt cũng đứng dậy, cởi bỏ áo bảo hộ, vừa đi vừa nói với Miêu Tâm Nhu:

"Nhị tẩu, muội đi cùng tẩu xem thử."

"Muội cũng đi."

Kha Vũ Nhu cũng vội nói.

Ninh Thất Nguyệt nhìn Khưu Hương Hà:

"Muội đang mang thai, đừng đi nữa, nơi này cũng không thể bỏ trống, muội giúp ta trông coi."

"Bích Vân, ngươi ở lại trông chừng."

Ninh Thất Nguyệt dặn Bích Vân.

Bích Vân nhận lệnh, Ninh Thất Nguyệt dẫn theo Thôi Khởi Oanh và Kha Vũ Nhu đi về phía cổng lớn, ở cổng một mụ già đang la hét, lăn lộn.

Bên cạnh còn có một phụ nhân, dữ tợn đối đầu với Lục Thúc.

Một lão già ngồi trên bậc thềm hút thuốc, người phụ nữ miệng lưỡi độc địa mắng chửi:

"Nhà họ Đồng tuy chỉ là nông dân, nhưng con gái chúng ta trong trắng, gửi vào Diệp phủ các người, giờ người không thấy đâu nữa."

"Có phải Diệp phủ các người đã hại c.h.ế.t nó rồi không!"

Người phụ nữ gào lên độc ác, trong mắt có sự hưng phấn.

Chắc lúc này bà ta đã tưởng tượng ra kịch bản Vân Đậu được nhị ca để mắt tới.

Ninh Thất Nguyệt không lộ vẻ gì, chỉ đứng ở cửa, lặng lẽ quan sát.

Lục Thúc lạnh mặt, tức giận quát lớn:

"Đủ rồi, càng nói càng không biết điều, hại c.h.ế.t nàng ta không phải Diệp phủ, mà chính là những kẻ hút m.á.u các ngươi!"

"Khi xưa các ngươi định bán nàng ta vào Hồng Lâu, ta đi ngang qua không đành lòng nên mua nàng ta về, đưa vào Diệp phủ làm việc."

"Mỗi tháng các ngươi đến đây đòi tiền công của nàng ta cũng thôi đi, biết rõ ca ca nàng phạm tội, vẫn đến ép nàng ta lấy tiền chuộc người!"

"Nàng ta đột nhập vào viện của chủ nhân để trộm đồ bán lấy tiền, bị chúng ta bắt tại trận, đã giao cho quan phủ xử lý rồi."

Mụ già đang khóc lóc đòi mạng nhà họ Diệp, phụ nhân còn đang mơ giấc mộng tiểu thiếp của quan lớn, cả hai đều đờ đẫn.

Ngay cả lão già đang hút thuốc giả vờ tội nghiệp cũng sững sờ quay đầu lại nhìn.

Những người dân xung quanh chỉ trỏ cũng ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.

"Không thể nào, con gái ta không thể nào trộm cắp, nhất định là tri phủ đại nhân nhìn trúng con gái ta, nhưng phu nhân không chịu, nên kiếm cớ đưa nàng ta vào quan phủ."

"Con gái mệnh khổ của ta ơi, con gái mệnh khổ của ta..."

Mụ già vừa mở miệng đã nói những lời vô căn cứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhị ca ta chưa đến nỗi mù lòa mà nhìn trúng nha đầu gầy yếu đó."

Ninh Thất Nguyệt bước ra từ sau cửa.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.

Thật là một mỹ nhân tuyệt sắc, Miêu Tâm Nhu, Kha Vũ Nhu và Thôi Khởi Oanh đều là những mỹ nhân nổi bật, nhưng khi đứng cạnh Ninh Thất Nguyệt, lại trở nên lu mờ.

"Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi là tiểu thiếp của Tri Phủ?"

Mụ già bật dậy, định lao về phía Ninh Thất Nguyệt.

Thôi Khởi Oanh một cước đá văng mụ ta ra, phụ nhân gào khóc thảm thiết, lao tới mụ già:

"Mẹ ơi, đừng chết, đừng chết."

Mụ già nhận được tín hiệu, liền gật đầu, lần này bọn họ đến chính là để moi tiền.

"Ôi chao ôi chao..."

Mụ già nằm rên rỉ thảm thương.

"Các người làm gì thế, sao có thể nhẫn tâm độc ác với mẹ chồng ta như vậy!"

Mắt phụ nhân đỏ hoe, giận dữ trừng mắt nhìn Thôi Khởi Oanh, lớn tiếng quát.

Thôi Khởi Oanh lạnh lùng đáp:

"Chủ tử của ta đang mang thai, có phải mắt các người mù rồi không, dám xông đến làm loạn."

"Chủ tử nhà ta là An Thanh huyện chủ được Thánh Thượng thân phong, các người dám vô lễ như vậy à!"

Mụ già và người con dâu bỗng chốc đờ đẫn, vốn tưởng rằng mỹ nhân trước mặt là thiếp của Tri phủ, không ngờ lại là một vị huyện chủ.

"Huyện chủ nương nương, xin nương nương tha thứ cho lỗi lầm của chúng ta, nương nương làm chủ cho chúng ta."

"Đừng kêu la nữa."

Kha Vũ Nhu bị tiếng khóc gào của bọn họ làm đầu óc ong ong.

Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía nàng ta, Kha Vũ Nhu chẳng chút sợ hãi, lại tiếp tục tỏ vẻ kiêu ngạo.

"Cái gì mà được Tri phủ để mắt, chẳng qua là các người tưởng tượng ra thôi, Diệp nhị ca và nhị tẩu tình cảm thắm thiết, đừng có mấy thứ chó mèo nào đến đây gây sự."

"Lục Thúc nói không sai, chính các người đã hại con gái các người, nhưng theo ta thấy, các người cũng chẳng thật lòng yêu thương con gái hay em chồng của mình."

"Chỉ là muốn lợi dụng nàng ta để kiếm thêm chút gì đó mà thôi."

"Nàng ta trộm cắp là sự thật, bị đưa đến quan phủ cũng là sự thật."

"Các người muốn tìm con gái, cứ đến đại lao mà tìm, có lẽ giờ nàng ta đang mong chờ các người đến thăm lắm đấy."

Kha Vũ Nhu nói xong, không thèm nói thêm gì nữa.

Mụ già và con dâu sững sờ, lão già lại tiến lên, trước tiên quỳ xuống cúi đầu trước Ninh Thất Nguyệt và Miêu Tâm Nhu.

"Huyện chủ nương nương, phu nhân, thảo dân chỉ là kẻ quê mùa, xin nương nương giơ cao đánh khẽ mà tha cho con gái thảo dân một con đường sống."

"Thảo dân không thể mất cả con trai lẫn con gái."

Nói rồi, lão khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ninh Thất Nguyệt nắm tay Miêu Tâm Nhu, Miêu Tâm Nhu hiểu ý.

"Nàng ta trộm cắp chưa thành, nhưng nhà họ Diệp không thể tiếp tục giữ nàng lại, nàng ta chỉ phải ở trong tù hai tháng, sau đó sẽ được thả ra."

"Lục Thúc."

"Có lão nô đây, tiểu thư."

Lục Thúc đáp.