Thủ Phụ Đại Nhân Yêu Ta

Chương 184



Thì ra tân nương của chàng ấy lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách chàng không có chút tình ý gì với mình.

Hôm nay Vệ Uyển Nguyệt cũng coi như đã hoàn toàn dứt tình, đang suy nghĩ miên man.

Tân Gia Thụy bưng chén rượu giao bôi đến, dịu dàng nhìn nàng ta nói:

“Nương tử, chúng ta nên uống rượu giao bôi thôi.”

“Vâng.”

Vệ Uyển Nguyệt nhận lấy, uống rượu giao bôi cùng Tân Gia Thụy.

Uống xong, hỉ nương tiến tới cắt một ít tóc của hai người, buộc lại bỏ vào một hộp gấm đỏ nhỏ.

Sau đó giao cho Tân Gia Thụy:

“Tân lang quân, ngươi phải giữ cẩn thận. đấy”

“Tốt, đa tạ.”

“Lễ thành, tân lang quân có thể ra ngoài tiếp khách rồi.”

Bà mối nói xong liền lui ra khỏi phòng.

Cố Thanh Lâm và mọi người cũng rời khỏi phòng tân hôn, mặt Tân Gia Thụy rạng rỡ, vui vẻ mời mọi người nhập tiệc.

Ninh Thất Nguyệt cũng dẫn Bích Vân và Khưu Hương Hà đến chỗ nữ quyến, nhà họ Tân rất chu đáo, cũng chuẩn bị một bàn cho các nha hoàn.

Kha Dục Tề đi một mình, Kha Vũ Nhu bị đau đầu, Ninh Thất Nguyệt dự định kết thúc buổi tiệc sẽ đến thăm nàng ta.

Một buổi tiệc cưới chủ khách đều vui vẻ, tiệc tan, Ninh Thất Nguyệt theo Kha Dục Tề đến nhà họ Kha.

Kha Vũ Nhu thấy Ninh Thất Nguyệt trở về thì rất vui, kéo nàng trò chuyện rất nhiều.

Ninh Thất Nguyệt thấy tinh thần nàng ta khá tốt, bắt mạch rồi đưa cho nàng ta một viên thuốc:

“Ngày mai sẽ khỏe thôi.”

“Thất Nguyệt tỷ, tỷ còn phải về sao?”

“Ừ, đúng rồi, đây là đồ mẹ muội gửi, muội giữ lấy đi.”

Ninh Thất Nguyệt đưa tay quét qua bàn, mấy hộp nhỏ xuất hiện.

Kha Vũ Nhu vui vẻ chạy đến xem, bên trong có những trang sức, y phục mới ra gần đây ở kinh thành, còn có một ít ngân phiếu.

Ngoài ra còn có yến sào và một bức thư.

“Ta về trước, muội từ từ xem nhé!”

Ninh Thất Nguyệt cười xoa tóc nàng, ngăn nàng tiễn, dặn dò vài câu rồi về nhà họ Lý.

“Tiểu thư, tối nay chúng ta về hay mai ạ?”

“Sáng mai đi, ngươi về nghỉ ngơi trước, hôm nay mệt rồi.”

Ninh Thất Nguyệt nói với Bích Vân.

Bích Vân lắc đầu, cười nói:

“Theo tiểu thư có gì mà mệt đâu ạ.”

Nói vậy nhưng nàng ta cũng biết không nên quấy rầy tiểu thư và cô gia, nàng ta ngoan ngoãn về phòng mình.

Ninh Thất Nguyệt về viện của mình, Lý Chi Diễn đã chuẩn bị nước nóng.

“Lại đây tắm đã.”

Lý Chi Diễn xắn tay áo, như muốn hầu hạ nàng.

Ninh Thất Nguyệt cười đi tới, để chàng hầu hạ, trong bồn tắm có hoa và sữa.

“Nhiệt độ nước đủ không?”

“Vừa đủ, phu quân chu đáo quá.”

“Ta cam tâm tình nguyện.”

Lý Chi Diễn dịu dàng nhìn nàng, Ninh Thất Nguyệt tựa má lên tay chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Sáng hôm sau, sau khi từ biệt Lý Chi Diễn, Ninh Thất Nguyệt cùng Bích Vân rời khỏi trấn Thanh Tuyền, đi đến trang viên ngoại ô kinh thành.

Đến trang viên cũng không vội về kinh, Ninh Thất Nguyệt đi dạo xung quanh.

Nông dân quản lý rất tốt, đều là người chất phác.

“Báo cho họ, trong hai năm tới chỉ cần nộp ba phần sản lượng.”

Ninh Thất Nguyệt về trang viên, nói với quản gia.

Quản gia định nói gì đó nhưng nghĩ lại, trang viên là của huyện chủ, do người quyết định.

Tin này nhanh chóng lan ra, nông dân rất vui, khi xe ngựa Ninh Thất Nguyệt đi qua, họ đều quỳ xuống.

“Tạ huyện chủ ân đức, tạ huyện chủ ân đức.”

Ninh Thất Nguyệt ngồi trong xe, nghe thấy tiếng bên ngoài thì khóe miệng mỉm cười.

Về Thừa Ân Công Phủ, Diệp Thừa Hoài cũng ở nhà, nàng kể lại chuyện gặp hôm qua.

Diệp Thừa Hoài suýt nữa dẫn binh đến phủ thừa tướng tìm Vu Khởi Âm tính sổ, bị Ninh Thất Nguyệt và Hách Thu Nguyệt ngăn lại.

“Con gái đã làm thế, nhất định có lý do, ngài hãy yên xem con nói gì nào.”

Hách Thu Nguyệt khuyên Diệp Thừa Hoài.

Ninh Thất Nguyệt không nói nhiều, chỉ bảo:

“Cha mẹ yên tâm, con có sắp xếp.”

“Được, nhưng con phải hứa với cha, trên điều kiện là không bị tổn thương.”

“Hừ, nhà họ Vu dạy dỗ con gái tốt thật, lại độc ác vậy, con với nàng ta có thù oán gì mà dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế.”

Diệp Thừa Hoài giận dữ, Ninh Thất Nguyệt vội an ủi:

“Cha yên tâm, nàng ta không nhảy nhót được lâu đâu, chờ đủ chứng cứ, nàng ta sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa!”

“Hừ, phải thế!”

Bên này cả nhà đang nói chuyện, bên kia phủ thừa tướng đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị xuất môn.

Vì Thái tử đón hai trắc phi vào Đông Cung cùng ngày, nên sẽ không đích thân đến đón, mà do lễ bộ sắp xếp nghi trượng đón dâu.

Vu Khởi Âm nhất định phải vượt qua Chúc Thanh Uyển, lệnh cho người theo dõi phủ thượng thư.

Phải xuất môn trước nàng ta, thậm chí sính lễ cũng phải so bì, lúc trước Thái tử phi có sáu mươi tám kiệu, Vu Khởi Âm yêu cầu sáu mươi sáu kiệu.

Vì nàng ta nghe nói nhà Chúc Thanh Uyển có sáu mươi lăm kiệu, không chỉ hai bên tranh đấu, mà thừa tướng và thượng thư cũng tranh.

Về quan chức, thượng thư không hơn thừa tướng, nhưng về sính lễ cưới gả thì hơn chút đỉnh.

“Tiểu thư, giờ lành sắp đến.”

Hồng Tụ lên bẩm báo.

Vu Khởi Âm vội ra lệnh che khăn đội đầu, pháo nổ vang, nàng ta lập tức ra cửa, đại ca đã đợi ở đó.

Ban đầu Vu đại ca muốn nói vài lời, nhưng Vu Khởi Âm lại thúc giục nhanh lên, nàng ta muốn đến cửa cung và vào Đông Cung trước Chúc Thanh Uyển.

Vu đại ca thở dài, không nói gì, bước nhanh ra cửa.

Đưa nàng lên kiệu hoa, Vu Khởi Âm không nói lời nào với đại ca, chỉ bảo nâng kiệu.

Vu đại ca thở dài, không biết đưa muội muội vào Đông Cung có phải là việc tốt không.

Bên kia, Chúc Thanh Uyển cũng gấp rút thúc giục.

Nhưng cuối cùng Chúc Thanh Uyển vẫn chậm một bước, kiệu hoa của Vu Khởi Âm đến Đông Cung trước.

Theo lời hỉ nương, mời tân nương xuống kiệu, rèm được vén lên, một bàn tay đưa ra, Vu Khởi Âm vui mừng, thẹn thùng đặt tay vào và được Thái tử dắt ra.

Chúc Thanh Uyển được hỉ nương dẫn đến bên Thái tử.

Thái tử dắt tay hai người, đi vào cổng cung.