Tên cầm đầu kinh hoàng, vội vàng phi thân, nhưng cũng không tránh được nhát kiếm đó.
Bụng bị đ.â.m xuyên, hắn không tin nổi nhìn xuống, trường kiếm rút ra, m.á.u phun trào.
“Tiện nhân, chỉ bằng ngươi mà cũng dám sỉ nhục tiểu thư của ta!”
Bích Vân không khách khí bóp lấy cằm hắn, lấy ra viên thuốc trong miệng hắn.
Những người khác liền tấn công Bích Vân.
Dưới ánh trăng, Bích Vân như tinh linh, múa lượn, không ngừng có người rên rỉ.
Chẳng bao lâu, những kẻ đó đều ngã gục không đứng dậy nổi.
Trường Lâm lấy hết thuốc độc trong miệng họ, bẻ khớp cằm họ.
“Nói, ai sai các ngươi đến!”
Bích Vân chỉ thẳng trường kiếm vào tên cầm đầu, hắn ôm vết thương, mắt đầy kinh hãi.
“Chúng ta cũng không biết, chỉ liên lạc bằng bồ câu, nhận tiền bạc của chủ thuê đến làm nhục An Thanh huyện chủ, yêu cầu sau khi thành công thì ném An Thanh huyện chủ không mảnh vải che thân vào khu phố sầm uất.”
“Tâm địa thật độc ác!”
Bích Vân chửi một câu.
Nàng ta gọi một tiếng, ám vệ xuất hiện, quỳ xuống đất.
Ninh Thất Nguyệt nói:
“Đưa họ đến Đại Lý Tự, tạm thời giữ mạng họ, đây là thư tín qua lại của họ, còn có ngân phiếu của phủ Thừa tướng.”
“Thủ đoạn của Vu Khởi Âm cũng chỉ đến vậy thôi.”
Ninh Thất Nguyệt châm biếm một câu.
Ám vệ nhận lệnh, đem những người đó đi.
Ninh Thất Nguyệt nói với Trường Lâm:
“Tiếp tục đi đến trang viên, không được báo cho mẫu thân biết, tránh cho người lo lắng.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trường Lâm và Bích Vân đồng thanh đáp.
Xe ngựa tiếp tục chạy, đến trang viên, Ninh Thất Nguyệt vào không gian tắm rửa một chút, nhờ Kỳ Linh đưa nàng về nhà họ Lý.
“Nàng về rồi.”
Lý Chi Diễn vẫn đang đọc sách chờ nàng về.
Ninh Thất Nguyệt nhìn trời:
“Đã không còn sớm, sao chàng còn đợi ta, sao không ngủ sớm đi.”
“Không buồn ngủ, sao nàng về trễ vậy?”
Lý Chi Diễn tiến lên giúp nàng cởi áo khoác, đưa tay sờ bụng nhỏ của nàng, dịu dàng hỏi.
Ninh Thất Nguyệt cũng không giấu chàng, kể lại chuyện tối nay.
Sắc mặt Lý Chi Diễn khó coi:
“Nữ nhân đó lại dám ác độc như vậy sao?”
“Đừng giận, nàng ta không thể làm hại ta, những điều này chỉ đẩy nhanh cái c.h.ế.t của nàng ta mà thôi.”
Ninh Thất Nguyệt quay lại ôm lấy Lý Chi Diễn, cười an ủi.
“Nương tử, rồi sẽ có ngày vi phu cũng có thể đứng sau bảo vệ nàng.”
Lý Chi Diễn nghiêm túc hứa hẹn.
Ninh Thất Nguyệt cười, tựa vào lòng chàng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của chàng:
“Được.”
Hôm sau, Ninh Thất Nguyệt ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, hôm nay học viện nghỉ, Lý Chi Diễn đang đọc sách, viết sách.
Thấy Ninh Thất Nguyệt tỉnh dậy, Lý Chi Diễn liền tiến tới, lấy quần áo cho nàng.
Ninh Thất Nguyệt cười với chàng, hôn một cái lên má chàng.
Mặt Lý Chi Diễn hơi đỏ, trong mắt đầy ý cười.
“Ta bảo Bích Vân mang bữa sáng cho nàng.”
Ninh Thất Nguyệt cười mặc áo, đi vào phòng bên cạnh, nơi đó đã được cải tạo thành phòng rửa mặt.
Rửa mặt xong ra, Bích Vân đã bày sẵn bữa sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng sớm Tiền Xuân Lan thấy Bích Vân thì biết con dâu đã về, lúc này bà cũng vui mừng dẫn theo Thúy Nhi đến.
“Mẹ.”
Ninh Thất Nguyệt cười nhìn Tiền Xuân Lan, Tiền Xuân Lan tiến lên.
“Những ngày qua con có chăm sóc tốt cho bản thân không vậy?”
Tiền Xuân Lan nhìn khắp người Ninh Thất Nguyệt, thấy mặt nàng hồng hào, xem ra chăm sóc rất tốt.
Ninh Thất Nguyệt cười để bà nhìn, đợi bà hài lòng gật đầu, mới nói:
“Bây giờ mẹ đã hài lòng chưa, con rất tốt mà.”
“Tốt, tốt, thế là tốt.”
“Nhưng con còn phải một thời gian nữa mới về được.”
Ninh Thất Nguyệt lại nói.
Tiền Xuân Lan gật đầu:
“Con lo xong việc của mình đi, ở đây có mẹ, bên phủ thành có nhị ca con giúp đỡ, Văn Hương cư cũng đã chính thức khai trương.”
“Vâng, con biết ạ.”
Ninh Thất Nguyệt gật đầu.
Thúy Nhi cũng tiến lên dũng cảm gọi một tiếng nhị biểu tẩu, Ninh Thất Nguyệt kéo nàng ta và Tiền Xuân Lan ra sân ngồi nói chuyện.
Lý Chi Diễn thì mặt đầy ý cười, tiếp tục viết sách của mình.
Ăn trưa xong, Ninh Thất Nguyệt lên giường ngủ trưa, khi đến giờ, Lý Chi Diễn gọi nàng dậy.
“Nương tử, chúng ta nên đi dự tiệc cưới rồi.”
Lý Chi Diễn dịu dàng gọi.
Ninh Thất Nguyệt mở mắt, thuận theo lực của chàng ngồi dậy, tay che miệng ngáp một cái.
“Chàng gọi Bích Vân vào giúp ta trang điểm đi.”
“Được.”
Lý Chi Diễn đáp, quay ra cửa gọi:
“Bích Vân, nương tử tỉnh rồi.”
“Vâng, cô gia.”
Bích Vân đáp lại, từ phòng bên đi ra rồiheo Lý Chi Diễn vào trong phòng, trước tiên nàng ta lấy một chiếc khăn sạch để lau mặt cho Ninh Thất Nguyệt.
Sau đó chải tóc cho nàng, Ninh Thất Nguyệt thì tự chăm sóc da, trên bàn có nhiều lọ nhỏ bằng sứ, đều là do nàng tự chế tạo.
Sau này nàng sẽ cùng Khưu Hương Hà và Kha Vũ Nhu mở tiệm bán, tiệm đã đang được sửa sang, thời gian nàng vắng mặt đều do Khưu Hương Hà và Kha Vũ Nhu quản lý.
Xong tóc, thay y phục, Lý Chi Diễn đưa nàng và Bích Vân ra ngoài.
Thị Mặc đánh xe, đi về hướng nhà họ Tân.
“Lý huynh, đến rồi.”
Lý Chi Diễn nắm tay Ninh Thất Nguyệt bước vào nhà họ Tân, không ít đồng môn chào hỏi.
Lý Chi Diễn đáp lại từng người, ánh mắt tìm kiếm phu phụ Cố Thanh Lâm, chẳng bao lâu đã tìm thấy.
“Ta đi tìm Thanh Lâm trước, lát nữa sẽ đến trò chuyện cùng mọi người.”
Lý Chi Diễn lễ phép nói với mọi người, rồi nắm tay Ninh Thất Nguyệt đi về phía Cố Thanh Lâm.
Cố Thanh Lâm cũng thấy, vội vàng đứng lên:
“Cuối cùng hai người cũng đến, tẩu tẩu, tẩu về rồi.”
“Lâu rồi không gặp.”
Ninh Thất Nguyệt cười mỉm chào hỏi, sau đó nhìn về Khưu Hương Hà.
Cố Thanh Lâm cười nói:
“Bọn họ đã muốn gọi ta qua đó từ sớm, vì tẩu chưa đến, ta sợ Hương Hà một mình không thoải mái nên chưa qua.”
“Hai người đi đi, ta cùng Hương Hà trò chuyện.”
Ninh Thất Nguyệt nói với Cố Thanh Lâm và Lý Chi Diễn.