“Ta được bá bá và bá mẫu nuôi lớn, nhưng sau này trong nhà nhiều con cái, ta không muốn bá bá bá mẫu phiền lòng.”
“Tự mình chạy lên núi làm sơn tặc, mấy năm nay, nếu không nhờ bá bá, bá mẫu thường xuyên cứu giúp, ta đã c.h.ế.t đói rồi.”
“Nhà họ Lý các ngươi ức h.i.ế.p người, đưa hai ca ca của ta vào ngục, đương nhiên ta phải đến tìm ngươi báo thù.”
Ninh Thất Nguyệt cười khinh bỉ:
“Nhà họ Lý chúng ta ức h.i.ế.p người à, ngươi đúng thật là kẻ làm sơn tặc.”
“Rõ ràng là bá bá nhà ngươi luôn nhắm vào nhà ta, đến miệng ngươi lại thành lỗi của chúng ta?”
Lý Cẩu nhìn Ninh Thất Nguyệt, nữ nhân này quả thật gan dạ.
“Gan của ngươi không nhỏ, nghe nói ngươi mang thai, không sao, một bát thuốc là xong, phá đứa nghiệt chủng của ngươi đi thì vẫn có thể theo ta ăn sung mặc sướng.”
“Người đẹp, ta để ý ngươi rồi, đi theo ta, dù sao hiện ta cũng là tam đương gia, sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Nhà ngươi không có gương sao? Cùng lắm tè một bãi mà soi xem, ta có tướng công anh tuấn như vậy không cần, lại đi theo ngươi là một sơn tặc trộm vặt à?”
Ninh Thất Nguyệt chế giễu không hề khách sáo.
Lý Cẩu giận dữ:
“Ngươi không sợ d.a.o găm của ta vẽ rách mặt ngươi sao?”
“Ngươi không đủ tư cách.”
Nói rồi, Ninh Thất Nguyệt đột nhiên đá một cước, trúng vào đầu gối của Lý Cẩu.
Lý Cẩu đau đớn, một chân trực tiếp quỳ xuống, Ninh Thất Nguyệt dùng hai ngón tay kẹp d.a.o găm, xoay nhẹ, d.a.o găm liền gãy làm hai đoạn.
“!”
Lý Cẩu chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cuối cùng ánh mắt dừng trên d.a.o găm bị gãy.
Nữ, nữ, nữ, nữ nhân này là người luyện võ.
Hắn từng gặp một người luyện võ, cũng có thể bẻ gãy một thanh đao lớn bằng tay không.
“Ngươi, ngươi, ngươi có phải là nữ nhân không!”
Lý Cẩu nuốt nước bọt.
“Sao? Người tìm ngươi không nói với ngươi, ta biết võ à?”
Ninh Thất Nguyệt phủi phủi váy không chút bụi.
Nàng dậm dậm chân, tiếp đó lại đá một cước.
Lý Cẩu bị đá văng ra, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nhị Ngưu vừa ở nhà chuẩn bị bò kéo xe, định lên trấn trên đưa đồ cho mẹ.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hắn liền lao tới:
“Tẩu tử, có chuyện gì sao?”
“Không sao, có đồ dơ đến nhà ta kêu gào, nên ta dạy dỗ một chút.”
Ninh Thất Nguyệt cười với hắn, vẻ mặt thoải mái.
Nhị Ngưu tiến lên nhìn kỹ, rồi lớn tiếng quát:
"Lý Cẩu, sao lại là ngươi, ngươi còn dám xuất hiện trong thôn à, trước đây ngươi trộm hết gà của cả thôn."
"Chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám quay về gây chuyện."
"Ngươi chờ đó, ta sẽ gọi mọi người đến bắt ngươi đi gặp quan, cả nhà các ngươi chẳng có ai ra gì."
Nói xong, Nhị Ngưu không yên tâm, lấy dây trói hắn lại.
Lý Cẩu bị đá gãy vài chiếc xương sườn, hoàn toàn không thể động đậy, mặt hắn trắng bệch nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Dù gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, xương ta gãy hết rồi, ta cũng không có sức bỏ trốn, không cần trói chặt thế đâu."
Nhị Ngưu không để ý đến hắn, trói hắn lại thật chặt, sau đó nói với Ninh Thất Nguyệt:
"Thất Nguyệt đại tẩu, tẩu đừng sợ, ta sẽ đi gọi người đến."
Ninh Thất Nguyệt cười mỉm nói:
"Ta không sợ, thật ra trong nhà có người đấy, ngươi đoán xem tại sao họ không ra ngoài?"
Nhị Ngưu ngạc nhiên, nhìn vào trong sân.
Quả nhiên thấy Thị Mặc, Thiết Thạch cùng Bích Vân đang ngồi uống trà thư thái.
Lý Cẩu cũng ngạc nhiên, người phụ nữ này không phải ở nhà một mình?
Ninh Thất Nguyệt không nhịn được cười:
"Dù chỉ có một mình ta ở nhà thì sao? Ngươi nghĩ ngươi có thể bắt ta đi à?"
Đợi sau khi Nhị Ngưu đi rồi, Lý Cẩu đột nhiên khóc lóc cầu xin:
"Đại tẩu, tha cho ta đi, thực ra ta cũng là người đáng thương."
"Cha mẹ ta c.h.ế.t sớm, chỉ còn lại mình ta, ta được đại bá mang về nuôi dưỡng."
"Trước đây không lâu Xuân Hạnh đến đưa đồ cho ta, ta mới biết hai ca ca ta bị bắt, con bé cũng không nói rõ ràng."
"Thế là ta nhất thời hồ đồ muốn báo thù cho đại bá, mới làm ra chuyện ngu xuẩn này."
"Thực ra đại bá họ thật sự rất tốt, hồi nhỏ nhà họ không ăn, cũng để dành lương thực cho ta."
Ninh Thất Nguyệt ngắt lời hắn:
"Đại nương ngươi là người thế nào, ngươi nên hiểu rõ mới phải!"
"Một người ích kỷ như thế, có thể sẵn lòng nuôi dưỡng ngươi? Để ngươi ăn mà không để con mình ăn sao?"
"Ngươi nghĩ kỹ lại xem, ngươi đã ăn những gì, và tại sao ngươi lại chọn làm thổ phỉ."
Lý Cẩu ngẩn người, trong đầu thực sự hiện lên những chuyện lúc nhỏ.
"Những thứ này các ngươi đừng ăn, đều để dành cho Cẩu, các ngươi đừng ăn, đây không phải là đồ cho các ngươi ăn."
Lời của đại nương vang lên trong đầu, người ngoài không biết lại nghĩ bà ta chuẩn bị cái gì ngon cho hắn.
Thực ra những thứ đó chẳng qua là bánh bột cám, ăn vào sẽ bị nghẹn, dùng nước luộc lên, cho ít lá rau, thêm chút muối, đó là thức ăn của hắn trong một ngày.
"Ta nghe nói làm thổ phỉ khá tốt, có ăn có uống, hay là để con chúng ta thử xem?"
Đây cũng là lời của đại nương, nhưng lời này nói với đại bá.
Nhưng rõ ràng đại nương thấy hắn ở bên cạnh, hóa ra, ha ha ha ha.
Tất cả cái gọi là tốt, chẳng qua là mưu tính.
Thật là gì đây?
Còn đại bá hắn, trông thì là một người tốt, thực ra là bẩn thỉu đến tận xương.
Lý Hổ và Lý Báo bị bắt vào tù, xem ra cũng không hoàn toàn vô tội.
Nhị Ngưu đã mang người đến rất nhanh.
Thị Mặc và Thiết Thạch cũng đứng sau Ninh Thất Nguyệt, Lý Cẩu nhìn thấy Lý Thừa Quang liền nói:
"Trưởng làng, Lý Cẩu ta không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng đại bá và đại nương ta cũng không phải người tốt."
"Đại bá ta từng nửa đêm xông vào nhà Liễu thẩm, cưỡng bức bà ấy, sau đó Liễu thẩm sinh một bé gái, nhưng đứa bé bị đại bá ta bóp chết."
"Nếu không tin thì các ngươi đi hỏi Liễu thẩm sẽ biết."