Thứ Nữ Hóa Phụng Hoàng

Chương 9



Hiện tại ta có gì thì được nấy.

 

Chỉ có phượng quan nơi cung Vị Ương kia, mới có thể gọi là bất ngờ.

 

Muốn công phá hoàng cung cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, trải qua suốt một ngày một đêm, mới có người đến báo tin.

 

"Nương nương, đã đánh vào hoàng cung rồi, đại vương dặn người hãy ăn vận thật đẹp, chẳng bao lâu sẽ cho người tới đón vào cung."

 

Hắn là tiểu tướng được Thác Bạt Hoằng tín nhiệm, trong tay còn nâng một chiếc phượng quan.

 

Ta nhìn chiếc phượng quan ấy, khẽ cười.

 

Bội Dung cũng vui mừng không xiết, vội vàng sai người mang y phục mới may của ta tới.

 

Từng đóa từng đóa mẫu đơn lớn rực rỡ, diễm lệ phi phàm.

 

Khi may bộ này, còn có một bản vẽ khác, “Phượng xuyên mẫu đơn”.

 

Ta không dám dùng bản ấy, có bấy nhiêu hoa mẫu đơn rực rỡ đã đủ rồi, ta sợ Thác Bạt Hoằng cho rằng ta dã tâm bừng bừng, từ đó sinh chán ghét, sinh nghi kỵ, làm hỏng mưu kế vì Tín Nhi.

 

"Nương nương, cuối cùng chúng ta cũng thủ vững được qua mây mù, thấy được trăng sáng rồi." Bội Dung không ngừng lau nước mắt.

 

Ta nắm tay nàng "Những năm qua, vất vả cho ngươi rồi."

 

Bội Dung cả đời không chịu lấy chồng, một lòng trung thành ở bên cạnh ta.

 

"Nô tỳ không khổ, nô tỳ là vui sướng lắm đó."

 

Ta thu xếp chỉnh tề, chờ Thác Bạt Hoằng sai người đến đón.

 

Chỉ là ta không ngờ hắn lại tự mình đến.

 

Trên mặt còn không che giấu sự vui mừng.

 

"Thư Nghi."

 

"Chúc mừng đại vương, thần thiếp xin chúc mừng đại vương." Ta lập tức hành lễ.

 

Hắn cười ha hả: "Thư Nghi hôm nay ăn vận thật đẹp."

 

Hắn nắm tay ta, vừa dắt về phía xa giá, vừa nói: "Trong cung vẫn còn chút hỗn loạn, nàng vào cung rồi thì ở tạm cung Vị Ương trước, đợi Khâm Thiên Giám chọn được ngày, thì lễ đăng cơ, lễ sắc phong hậu sẽ cử hành cùng lúc."

 

Vinh sủng đến thế sao?

 

Ta nhìn hắn.

 

Hắn cũng nhìn ta.

 

"Đừng sợ, mọi việc đã có ta."

 

"Thiếp nghe theo đại vương."

 

Ta chẳng sợ gì cả.

 

Mười sáu tuổi đi hòa thân, ba mươi sáu tuổi trở về làm hoàng hậu.

 

Ta vui đến mức m.á.u cũng sôi trào.

 

14

 

Lại một lần nữa bước qua cổng cung Vị Ương.

 

Ta nhớ lại năm xưa, khi ta quỳ trên đất, ánh mắt của hoàng hậu Chu Quốc khi nhìn ta.

 

Nay trong đại điện này, bài trí vẫn như xưa, nhưng những kẻ từng coi ta như con kiến đã chẳng còn nữa.

 

Chẳng bao lâu nữa ta sẽ là chủ nhân hậu cung này, có thể định đoạt sống c.h.ế.t của rất nhiều người.

 

Việc ta được phong hậu, có rất nhiều tiếng phản đối, Thác Bạt Hoằng đều đã đè xuống.

 

Hắn còn muốn ta cùng hắn bước lên đài cao, kính cáo với trời xanh, từ nay trở đi ở Thiên Thần, hắn làm đế, ta làm hậu, sống cùng chăn gối, c.h.ế.t chung huyệt mộ.

 

Hắn trở thành khai quốc hoàng đế, ta trở thành khai quốc hoàng hậu.

 

Đối với ta, hắn là người trọng tình, trọng tín.

 

Những nữ nhân trước kia của hắn, cũng đã được đưa vào cung, ban thưởng từng người.

 

Ta là hoàng hậu chốn hậu cung này, phải sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, đem quy củ biên thành sách, để họ đọc cho kỹ, học cho thuộc.

 

Còn việc thị tẩm, ta sẽ đem thẻ bài đưa lên trước mặt hoàng thượng, chọn hay không là chuyện của người.

 

Tất nhiên, nếu người dám chọn, ta cũng sẽ làm ầm ĩ một phen.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người có đổi lòng cũng chẳng sao, Tín Nhi của ta, đã được sắc phong làm Thái tử.

 

Ta cũng chẳng ngại làm Thái hậu sớm một chút.

 

Đế vị đổi ngôi, triều đình cải tổ, hoàng thượng mở khoa ân xá, chọn lại nhân tài.

 

Có người thanh cao không muốn làm quan cho Bắc Thần.

 

Nhưng cũng có kẻ mơ đến quyền thế.

 

Trác gia sớm đã quy thuận, ta làm Hoàng hậu, chủ mẫu của ta cũng vài lần dâng thẻ bài vào cung, nhưng ta chẳng rảnh để tiếp bà ta.

 

Đợi đến khi mọi chuyện yên ổn, ta cũng phải chọn một Thái tử phi cho Tín Nhi.

 

Đã là thê tử, là người sống cùng nó cả đời, ta mong nó thích nàng ấy, mà nàng ấy cũng thật lòng yêu nó.

 

Ta chỉ không ngờ Văn gia cũng có tâm tư này.

 

Ta gặp được phu nhân của Văn đại ca.

 

Nàng ấy vẫn dịu dàng đoan trang, phía sau là một cô nương xinh xắn lanh lợi.

 

Tài văn thơ xuất chúng, mở miệng là thi từ, quy củ lễ độ, trầm ổn khoan hậu, quả thực không thể bắt bẻ vào đâu.

 

Chỗ nào cũng tốt, chỉ là ta không muốn nàng làm Thái tử phi.

 

Văn Vị trông nom đế quốc thương nghiệp của ta, Văn đại ca lại vào triều làm quan, ta sợ Tín Nhi sẽ bị họ thao túng.

 

Ta cũng gặp lại chủ mẫu cùng tỷ tỷ ruột của mình, bọn họ quỳ rạp trên đất, cung kính xưng hô “nương nương”.

 

Ta chẳng có gì cảm xúc, để họ đứng dậy rồi tiện miệng hỏi vài câu, sau đó liền bảo lui.

 

Nhiều năm không gặp, ngay cả lòng muốn chèn ép họ ta cũng chẳng còn.

 

Huống hồ ta là hoàng hậu, ta lạnh nhạt với họ, Tín Nhi không gần gũi, không nâng đỡ Trác gia, ấy chính là báo thù lớn nhất rồi.

 

Thái tử phi của Tín Nhi đúng là cái bánh thơm, ai cũng muốn đem con gái nhà mình gả vào Đông cung.

 

Ta gọi Tín Nhi tới, nghiêm túc hỏi ý nó, phân tích cho nó nghe lợi hại giữa tiểu thư thế gia, con gái họ Văn và nữ nhi của võ tướng.

 

Nó ngẫm nghĩ một hồi: "Hay là mỗi bên chọn một người."

 

"…"

 

Thiên hạ nam nhân có phải đều giống nhau, ai cũng muốn tam thê tứ thiếp.

 

"Tín Nhi, con không có cô nương nào thật sự yêu thích, đời này chỉ muốn giữ lấy nàng ấy sao?"

 

"Thân phận thấp hèn, mẫu hậu cũng không phản đối?"

 

"Thấp hèn? Thấp đến đâu? Chúng ta nào phải sinh ra đã cao quý không thể với tới, mẫu hậu cần là con thích nàng, con si mê nàng, nàng cũng si mê con, hai người vì nhau mà vào nước sôi lửa bỏng, sống c.h.ế.t tương tùy, nắm tay trọn đời."

 

Đừng như ta, vì quyền thế, vì sống sót, mà diễn kịch với một nam nhân suốt bao năm nay.

 

"Nhi thần tạ ơn mẫu hậu."

 

Ta tưởng rằng nó có người trong lòng, ai dè đợi mãi đợi hoài, nó cũng chẳng đưa ai đến cho ta xem mặt.

 

Ngược lại là Thác Bạt Hoằng sủng hạnh một nữ tử.

 

Bội Dung lén đi xem rồi trở về kể rằng, là một cô gái rất giống ta thuở trẻ.

 

Ta nhìn vào gương đồng.

 

Trong gương, nơi khóe mắt đầu mày đã có nếp nhăn, tóc cũng đã điểm bạc.

 

Nam nhân thích cái mới chán cái cũ, lại càng ưa những cô nương yêu kiều tươi trẻ.

 

Ta khẽ bật cười thành tiếng nhưng trong mắt lại ngập tràn hận ý.

 

Dáng vẻ thời thiếu nữ của ta, hắn nhớ được cũng chỉ vài phần, đúng là hao tâm tổn sức mới tìm ra được kẻ thế thân này.

 

Thác Bạt Hoằng, tình nghĩa giữa chúng ta đã cạn rồi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Hắn quát mắng Tín Nhi giữa chốn triều đường, duyên phận phu thê của chúng ta cũng đến đây là hết.

 

Ta đến Dưỡng Tâm điện ngồi chưa được bao lâu, hắn liền bảo ta quay về Vị Ương cung.

 

"Thần thiếp cáo lui."

 

Lúc rời đi, ta nhìn hắn một cái thật sâu.

 

Hắn là hoàng đế của Thiên Thần, không còn là vị đại vương đã sủng ái ta bao năm nữa rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com