Thứ Nữ Hóa Phụng Hoàng

Chương 1



Ta là thứ nữ sắp bị đưa đi hòa thân.

 

Bọn họ muốn ta mê hoặc quân vương, làm loạn triều đình, trở thành yêu phi bị người đời mắng chửi.

 

Về sau khi đất nước suy vong, lại chỉ trích ta phản quốc.

 

“Từ đầu đến cuối ta chưa từng đồng ý sẽ làm gian tế mà.”

 

Vì để sống, ta dốc hết tâm cơ, không từ thủ đoạn, đôi tay nhuốm máu.

 

Nữ tử hậu cung, tuyệt không thể si mê tình ái.

 

1

 

Di nương dạo gần đây rất khác thường, bà ta vốn dĩ chẳng mấy yêu thương ta, nhưng nay lại đột nhiên quan tâm chu đáo, săn sóc hết mực.

 

Phụ thân đối với ta cũng hòa nhã hơn vài phần. Ông gọi ta vào thư phòng khen ngợi mấy câu, còn bảo ta chọn hai quyển sách mang về đọc.

 

Vị tỷ tỷ đích nữ ngạo mạn kiêu căng kia cũng tạm hạ mình, không còn ức h.i.ế.p ta. Lúc nàng ta gặp ta ở hoa viên hay thư viện cũng lộ ra nét thương hại, sau đó lại lạnh lùng cười khẩy rời đi.

 

Chủ mẫu cũng trở nên khoan dung đến lạ, thậm chí còn cho ta lệnh bài, cho phép ta ra ngoài dạo phố.

 

Bội Dung vui mừng khôn xiết, nói rằng ta đã qua cơn mưa, sắp trời quang mây tạnh, vận may đến rồi.

 

Chỉ có ta hiểu rõ, Chu Quốc lại bại trận, lại phải đưa người đi Bắc Thần hòa thân.

 

Không ai hiểu vì sao Bắc Thần lại đặc biệt chấp nhất với chuyện hòa thân như thế nhưng lại chưa từng tử tế đối đãi với công chúa được đưa sang.

 

Hai công chúa, bốn quận chúa, mười một danh nữ thế gia vọng tộc được sách phong làm công chúa rồi đưa đi hòa thân nhưng cuối cùng đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, lìa đời trong oan uổng.

 

Mà ta, Trác Thư Nghi, rất có khả năng sẽ là vị công chúa giả thứ mười hai được đưa đi hòa thân.

 

Lòng ta như lửa đốt, đêm đêm chẳng thể yên giấc.

 

Dù có ngủ thiếp đi, cũng toàn gặp ác mộng.

 

Trong mơ luôn xuất hiện một gương mặt mơ hồ, há to chiếc miệng đầy máu, xé nát ta ra mà nuốt chửng.

 

Mỗi lần di nương của ta đến đều kể rằng phụ thân đối với bà dịu dàng thế nào. Bà phải mau chóng mang thai, nếu là nam nhi thì sau này ta cũng xem như có chỗ nương tựa.

 

Ta sắp đến tuổi cập kê, sau khi cập kê sẽ luận bàn hôn sự mà bà vốn chẳng có quyền định đoạt hôn nhân của ta, càng không thể sắp đặt tương lai cho ta.

 

Ta không vạch trần lời nói dối của bà, cũng chẳng phá vỡ giấc mộng đẹp ấy.

 

Ta hiểu rõ rằng nếu ta có nói thì bà cũng chẳng tin, chỉ khiến bà thẹn quá hóa giận rồi trách ta phá hoại tiền đồ xán lạn của bà.

 

Lễ cập kê của ta được tổ chức vô cùng long trọng, hoàn toàn không tương xứng với thân phận thứ nữ của ta. Những tiểu thư khuê các kia vây quanh đích tỷ thì thầm bàn tán, có người nhìn sang ta, trong mắt mang theo mấy phần thương xót và đồng tình.

 

Các nàng chẳng buồn trò chuyện với ta, với nhan sắc của ta, họ cũng có đôi chút ghen ghét, chỉ ngẩng cao đầu mà nhìn xuống.

 

Ta ngưỡng mộ các nàng có người thân yêu thương, có phụ mẫu vì các nàng lo liệu tính toán, có thân phận cao quý để kiêu hãnh ngẩng đầu.

 

Ta nhìn về phía di nương của ta đang đứng bên cạnh chủ mẫu mà hầu hạ ân cần.

 

Ta rất muốn hỏi bà một câu rằng bà có biết nếu ta đi hòa thân thì sẽ phải đối mặt với điều gì hay không.

 

Là sinh ly tử biệt, là chia lìa không hẹn ngày gặp lại.

 

Khi phụ thân nhắc đến chuyện này với bà, bà có từng do dự, có từng khẩn cầu ông rằng đừng để ta đi hòa thân không?

 

Nghĩ đến cũng biết là không có.

 

Bà chỉ mải đắm chìm trong niềm vui được sủng ái trở lại, cho rằng mình lại có chỗ dựa.

 

Tiếng trang sức lách cách, khiến đầu óc ta có chút mơ hồ.

 

Hôm nay là lễ cập kê của ta, vậy mà lại như chẳng liên quan gì đến ta cả.

 

Lúc ta cùng Bội Dung rời đi, thậm chí không ai phát hiện.

 

Bọn họ đến đây là để khoe váy mới, trang sức mới, là để trao đổi lợi ích, chứ không phải để chúc mừng sinh nhật ta.

 

“Tiểu thư…”

 

Bội Dung nghẹn ngào sắp bật khóc, đôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân, bàn tay siết chặt chính là minh chứng cho cơn phẫn nộ của muội ấy.

 

“Bội Dung, nổi gió rồi…”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Thánh chỉ sách phong làm công chúa để hòa thân được đưa đến vào ngày hôm sau lễ cập kê, phụ thân và chủ mẫu mặt mày vẫn điềm nhiên, còn di nương thì đứng trong góc, vui mừng cười ra tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta quay đầu nhìn bà.

 

Muốn hỏi bà cười cái gì? Bà thật sự nghĩ rằng chỉ cần ta thành công chúa đi hòa thân thì bà sẽ có chỗ dựa sao?

 

Bà có biết hay không, chỉ cần ta rời khỏi tướng phủ này thì giấc mộng đẹp của bà cũng sẽ tan vỡ.

 

Chủ mẫu sẽ không cho phép một di nương thấp hèn như bà dám kiêu căng càn rỡ, cũng giống như không cho phép ta học rộng hiểu nhiều mà lấn át ánh hào quang của tỷ tỷ.

 

Không ai hỏi ta có đồng ý hay không, lại càng chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của ta.

 

Phụ thân hiếm khi cho phép ta ngồi xuống, chậm rãi giảng giải ta sẽ phải đối mặt với điều gì khi đi hòa thân, đến Bắc Thần thì nên làm thế nào.

 

“Phụ thân, con muốn năm mươi vạn lượng bạc.”

 

“Cái gì?”

 

Ông hiển nhiên không ngờ ta dám mở miệng đòi tiền, lại còn là con số lớn như thế.

 

2

 

Ta nhắc lại một lần nữa, nhìn ông giận dữ quét đổ chén trà, chỉ tay mắng ta tham lam, thực dụng.

 

Chỉ là để che giấu sự keo kiệt không nỡ bỏ tiền của ông ta.

 

Thật giả tạo đến cực điểm.

 

Đợi ông trút giận xong, ta mới mở miệng: “Con muốn sống.”

 

“Phụ thân đem con đi hòa thân, được bệ hạ trọng dụng, quyền thế lại thăng một bậc, đến chút bạc này cũng không nỡ sao?”

 

Ta chỉ thiếu điều nói thẳng là ông bán con cầu vinh.

 

Ông thẹn quá hóa giận, tát cho ta một cái thật mạnh.

 

Đầu óc ta ong ong, miệng toàn mùi m.á.u tanh, mặt cũng sưng vù.

 

Ta nhổ m.á.u ra khăn tay, chậm rãi đứng dậy: “Phụ thân, bạc thiếu một lượng, người cứ chuẩn bị hậu sự cho con đi.”

 

Ta lấy cái c.h.ế.t để ép, số bạc này, ta nhất định phải có.

 

Có tiền, ta mới có thể chuẩn bị, đến Bắc Thần mới mong bảo toàn tính mạng.

 

Ta chỉ muốn sống, chỉ vậy mà thôi.

 

Vừa trở về tiểu viện, di nương đã nổi trận lôi đình xông đến, không nói một lời đã tát ta một cái, đánh sưng cả bên mặt còn lại.

 

Nhìn qua thì đúng là cân xứng thật.

 

Bà mắng ta tham lam, bất kính với phụ thân, phụ công ơn dưỡng dục. Bà thấy ta im lặng không đáp, bà ta càng mắng càng nặng lời, đem ta rủa thành thứ không ra gì.

 

“Di nương, con thật sự là con ruột của người sao?”

 

Bà như bị bóp nghẹn cổ, thở không ra hơi, mặt đỏ bừng, ánh mắt lóe lên chột dạ và hoảng loạn.

 

Ta rủ mắt nhìn xuống.

 

Hóa ra ta thật không phải con ruột của bà. Bảo sao bà chưa từng thương ta, xót ta, đối xử tốt với ta.

 

“Con nói bậy cái gì thế…”

 

Về sau bà nói gì, ta hoàn toàn không nghe lọt tai.

 

Ta đứng bên cửa sổ, lúc Bội Dung bước vào, mặt muội ấy đã bị đánh bầm tím tái.

 

“Ai đánh đấy?”

 

“Tiểu thư, nô tì không đau.”

 

Muội ấy xót ta, ta cũng xót muội ấy.

 

“Bội Dung, muội có sợ c.h.ế.t không?”

 

Bội Dung kiên quyết lắc đầu.

 

“Vậy chúng ta hãy vì bản thân mà giành lấy một con đường sống.”

 

Ngay cả người ta từng đặt chút tình cảm duy nhất là di nương thì ta cũng đã không còn bận lòng nữa. Đã quyết liều mạng, thì còn điều gì có thể kiềm hãm được ta đây?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com