Thử Hôn

Chương 27



 

Quách Thần Thông gật gật đầu.

 

Ánh mắt Kê Hào sáng lên, thoáng chốc lại u ám, chọn hắn thì như thế nào? Nàng vẫn không cần hắn nữa: “Nhưng nàng bỏ lại con rồi.”

 

Kê Hào nhịn chua xót, vẻ mặt héo úa: “... Mẫu thân, nàng đã bỏ lại con, trở về Phù Kinh.”

 

Tất cả mọi người đều biết nàng phải đi. Nhưng hắn, hắn thậm chí ngay cả một câu tạm biệt cũng không có. Trái tim tê liệt của thiếu niên một lần nữa nhảy lên, đau đến cả người hắn phát run, toàn bộ ấm ức thất vọng cực hạn chuyển thành căm thù dữ dội.

 

Tiêu Phạm Âm! Nếu như nàng biết ta biến thành như bây giờ, có thể hối hận vì lựa chọn lúc trước của mình hay không! Có thể. Nào... sẽ đau lòng vì ta hay không?

 

Thật sự không thể chịu đựng được khi chứng kiến cảnh tượng buồn thảm như vậy. Quách Thần Thông lắc đầu, đương nhiên nói: “Con bé đi rồi, con sẽ không đuổi theo à?”

 

Kê Hào ngây ngẩn cả người: “Nhưng...”

 

Lời còn chưa dứt, một tờ lụa bị ném vào trong n.g.ự.c hắn, Kê Hào ngơ ngác mở ra: “Đây là... Mật chiếu của hoàng thượng.”

 

Hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện phụ thân và mẫu thân đã đi ra ngoài.

 

Ở cổng lớn, xa xa truyền đến thanh âm vang dội của phó tướng Chu Mạc: “Hầu gia, tướng quân, các tướng sĩ đã ở ngoài thành chờ, có phải lập tức khởi hành hay không?”

 

“Lên ngựa đi!”

 

“Vâng!”

 

Kê Hào nắm chặt mật chiếu trong tay, thần sắc dần trở nên kiên định sắc bén, đứng lên, hắn không chút do dự đuổi theo.

 

Hắn muốn đi Phù Kinh.

 

Hắn muốn tự mình đi chất vấn nàng, tại sao bỏ hắn lại! Dựa vào cái gì mà bỏ hắn lại!

 

23

 

Ngày Phạm Âm trở lại Phù Kinh, trời đổ mưa nhỏ.

 

Kinh thành luôn như vậy, vào mùa hè và mùa thu, cứ mười ngày thì có sáu ngày mưa và cứ mười ngày thì có ba ngày trời nhiều mây.

 

Cũng may, mưa đã nhanh chóng tạnh.

 

Phạm Âm bước vào cửa lớn Vương phủ, rời nhà nửa năm, nàng cao hơn rất nhiều, không biết phụ thân và mẫu thân nhìn thấy nàng, có thể chấn động hay không.

 

Suy nghĩ vừa mới nổi lên, nàng liền nghe thấy phụ thân gọi tha thiết: “Man Man... Man Man!”

 

Phạm Âm ngẩng đầu nhìn lại, chỗ cửa hoa, trên hành lang rủ xuống, phụ thân đang vội vàng chạy về phía nàng, bước chân mẫu thân bình ổn đi theo phía sau ông ấy, khi nhìn về phía nàng, thần sắc bỗng nhiên mềm mại xuống.

 

Chỉ chốc lát sau, phụ tử đã đến gần nhau.

 

Phạm Âm nở nụ cười: “Phụ thân.”

 

Một tiếng phụ thân khiến Tiêu Tự đỏ mắt, nhìn nữ nhi nửa năm không gặp, hắn đau lòng không thôi. Man Man của hắn chịu khổ rồi.

 

“Con nhóc ngốc.”

 

Hắn vuốt tóc nữ nhi một cách kiềm chế, giọng nói nghẹn ngào: “... Không phải bảo con đừng trở lại sao?”

 

“Phải trở về.”

 

Phạm Âm nhìn mẫu thân, ánh mắt đầy vẻ ngây thơ: “Man Man là con của phụ mẫu, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với phụ mẫu.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tiết Minh Ngọc nhìn thiếu nữ trước mắt, trong đầu lại nghĩ đến một đêm tuyết rơi nhiều năm trước, khi đó Phạm Âm còn là một đứa bé, cũng giống như hôm nay, cùng phụ thân ở ngoài thư phòng chờ bà.

 

Một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau, ánh mắt trông mong nhìn bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Man Man muốn ở cùng một chỗ với phụ mẫu.”

 

Giọng của Phạm Âm nghe thật đáng thương, vì vậy bà buông sổ sách trong tay xuống, mở cửa thư phòng.

 

Phạm Âm chạy tới, cẩn thận giữ c.h.ặ.t t.a.y bà.

 

Khi đó Tiết Minh Ngọc bỗng nhiên ý thức được, ồ, thì ra mình yêu đứa con này.

 

Giờ phút này, bà chậm rãi vươn tay về phía Phạm Âm.

 

Phạm Âm cũng giống như khi còn bé, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấm áp của bà: “Mẫu thân.”

 

Nàng ngoan ngoãn gọi.

 

Tiết Minh Ngọc “Ừ” một tiếng, thần sắc vẫn thản nhiên như cũ: “... Đi gặp cố tổ phụ, nhớ đốt cho cố tổ phụ mẫu con mấy nén nhang.”

 

Phạm Âm gật đầu đồng ý.

 

Một giây sau, thanh âm quen thuộc từ bốn phương tám hướng truyền đến.

 

“Tỷ tỷ? Tỷ tỷ!”

 

“Man Man...”

 

“Tiểu muội!”

 

Phạm Âm ngạc nhiên ngước nhìn, khi mọi người đến gần, nàng bắt đầu nhìn họ một cách cẩn thận.

 

“Hạc Lang, nửa năm không gặp, sao ngươi lại cao như vậy?”

 

“Đại ca ca, cuối cùng muội cũng đã trở lại... Ở bên ngoài mấy năm nay, muội đen hơn nhiều...”

 

“Tỷ tỷ.”

 

Phạm Âm bĩu môi, nhào vào lòng Bát Nhã tỷ tỷ nhà mình: “Muội rất nhớ tỷ...”

 

Hốc mắt Tiêu Bát Nhã cũng đỏ lên. Nàng trông thì mạnh mẽ, kì thực là người mềm lòng nhất, nhất là muội muội mình lớn lên, rời nhà lâu như vậy, sao lại không đau lòng nhớ nhung?

 

“Man Man, muội chịu khổ rồi.”

 

Phạm Âm lắc đầu, hai mắt đẫm lệ, lại nhìn thấy bóng người quen thuộc. Nàng lau khô nước mắt và gọi từng người một:

 

“Tiểu cô cô!”

 

“Ai!”

 

“Đại bá mẫu!”

 

“Trở về, trở về là tốt rồi... Trở về là tốt rồi.”

 

“Đại bá phụ!”

 

“Man Man ngoan... Đại bá phụ mua thật nhiều kẹo, đều cho Man Man, được không?”

 

“Tổ phụ! Tổ mẫu!”

 

“Cháu ngoan... Mau tới đây, để tổ mẫu ôm một cái.”

 

Phạm Âm tựa vào bả vai gầy yếu của tổ mẫu, nhìn thấy bóng dáng già nua chống gậy đứng ở Nguyệt Môn, rời khỏi lòng tổ mẫu, chạy chậm tới.

 

Nâng váy quỳ xuống, nàng cung kính dập đầu ba cái: “Cố tổ phụ, Phạm Âm đã trở về.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com