Thử Hôn

Chương 24



Cô nương bám vào vai hắn, bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt thâm tình mà chuyên chú, như muốn nhìn thấu trái tim hắn, tình ý trong mắt gần như muốn dìm c.h.ế.t hắn.

 

Một cơn gió thổi qua, giọng của nàng nhẹ đến không thể nhẹ hơn: “... A Hào ca ca.”

 

Một luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên trước mắt Kê Hào. Hắn ngẩng cổ lên, thở hổn hển, gân xanh trên cổ nổi lên, cơ thể khỏe mạnh và săn chắc của anh khẽ giật giật, mồ hôi thấm ướt quần áo.

 

 

Thật là thất vọng.

 

Kê Hào nhắm mắt lại, xấu hổ đến suýt khóc.

 

Cô nương lại ôm lấy hắn đọc thơ tình: “Thiếp ở đầu Trường Giang, chàng ở cuối Trường Giang, ngày ngày nhớ chàng không gặp được, cùng uống nước Trường Giang...”

 

Bao giờ dòng nước này mới ngừng chảy, bao giờ lòng hận thù này mới chấm dứt?

 

Chỉ nguyện trái tim chàng cũng giống như thiếp, nhất định không bao giờ thiếp thất vọng.

 

Đình viện thâm thâm, hoa hồng liễu xanh, sau giờ ngọ yên tĩnh, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ đỏ thắm, căn phòng yên bình và tĩnh lặng.

 

Thiếu niên và thiếu nữ thân mật dựa sát vào nhau, lông mày dài giao nhau, vẻ đẹp của bọn họ làm say đắm tâm hồn. Hai khuôn mặt trẻ trung của bọn họ dù nhìn thế nào cũng đều đẹp, mối tình đầu mới chớm, không nói lời nào cũng mỹ mãn.

 

Thời gian trở nên chậm chạp.

 

Nếu một đời một kiếp cứ như vậy trôi qua, thật tốt biết bao.

 

20

 

Kê Hào nằm mộng cả đêm, trong mộng, hắn lại nhìn thấy Tiêu Phạm Âm.

 

Nàng luôn bắt nạt hắn, ngay cả trong mộng, cũng muốn bắt nạt hắn.

 

Tiểu cô nương từng bước ép sát, dán vào hắn càng lúc càng gần, không bỏ qua nhất định muốn hắn gọi một tiếng “Man Man”.

 

Kê Hào cố gắng hết sức, lấy bàn tay mềm mại của mình đẩy nàng, lại bị người đặt ở dưới thân. Phạm Âm cùng hắn mười ngón đan vào nhau, nàng cũng không nói lời nào, cứ cười khanh khách nhìn hắn.

 

Ánh mắt Kê Hào ướt sũng, thân thể như bị ngọn lửa thiêu đốt, trong lòng vừa chua vừa mềm. Chua là vì nàng bắt nạt hắn như vậy; Mềm là vì người bị nàng bắt nạt như vậy, là hắn.

 

Mọi hương vị hòa quyện vào nhau, cuối cùng nhỏ xuống vị ngọt, hắn vô lực kéo tay Phạm Âm, đắp lên mặt mình, giọng nói mang theo ấm ức vừa nhỏ vừa nhẹ: “Ngươi bắt nạt ta. Man Man... Ngươi lại bắt nạt ta.”

 

Phạm Âm cúi người, mái tóc dài rơi xuống mặt hắn, anh khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.

 

Kê Hào há miệng, đột nhiên bị nhét một miệng lông, hắn đột nhiên mở to mắt, một khuôn mặt sói thật lớn đột ngột xuất hiện ở trước mắt, cùng hắn nhìn nhau.

 

Một chậu nước lạnh giội xuống, Kê Hào thoáng chốc tỉnh lại.

 

Hắn ngồi dậy, nhìn Sương Phong công khai ghé vào giường hắn, tức giận không chỗ phát tiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sau một hồi bình tĩnh lại, mới nhịn mà không giáo huấn nó.

 

Sau khi xem thời tiết, Kê Hào duỗi người, xuống giường, rửa mặt rất nhanh, tâm tình hắn vô cùng tốt đi phòng bếp.

 

Còn quá sớm, trong bếp rất yên tĩnh.

 

Kê Hào xắn tay áo lên, sau khi làm hai miếng thịt hươu cho Sương Phong, hắn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Phạm Âm.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Thiếu niên lang múa đao lộng thương, làm việc nhà cũng khéo léo, vo gạo, rửa rau, nhóm lửa, nấu cơm, mọi thứ đều là sở trường.

 

Hôm qua lúc chơi đùa, Phạm Âm nói muốn ăn cháo Bát Trân.

 

Kê Hào mím môi, củ từ, phục linh, ý mễ... được hắn bỏ vào trong nồi, Phạm Âm thích ăn quế, hắn liền bỏ thêm hai miếng, nhưng cũng chỉ là hai miếng, quế tính nóng, lại đang giữa hè, ăn nhiều sẽ phát hỏa.

 

Đặt nồi đất lên bếp, Kê Hào giơ tay bắt đầu nhào bột.

 

Phạm Âm thích nhất là ăn bánh hồ do hắn làm.

 

Nghĩ đến đây, Kê Hào tăng thêm sức mạnh của đôi tay. Thần thái chuyên chú, động tác thuần thục, cho dù ai thấy cũng phải khen một câu: “Ai nha, tiểu nhị gia Mịch Thành chúng ta hiền lành lại có khả năng, quả thật là một hiền phu tuyệt vời!”

 

Bánh nướng xong, cháo Bát Trân cũng chín.

 

Kê Hào lấy ra một miếng củ cải, theo thường lệ khắc một con thỏ nhỏ cho Phạm Âm. Nghĩ đến vẻ mặt Phạm Âm khi nhìn thấy nó, hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười đắc ý. Nàng sẽ khen con thỏ hắn khắc đáng yêu.

 

Kê Hào cẩn thận bỏ bữa sáng đã chuẩn bị vào hộp đựng thức ăn, vui vẻ chờ thím Hương đưa đi, tuy Phạm Âm đã biết hắn làm rồi nhưng hắn vẫn không đích thân đưa cho nàng.

 

Điều này không thể trách hắn! Ai bảo nàng... Luôn nói những điều xấu hổ như vậy.

 

Hồi tưởng lại chuyện hôm qua nàng đã làm với hắn, mặt tiểu nhị gia đỏ lên, trong mắt hiện ra chút xấu hổ và luống cuống.

 

Hắn vẫn còn giận nàng mà!

 

Kê Hào vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, thím A Tường đã đi tới ngoài phòng bếp.

 

Nhìn thấy bóng dáng đứng bên cạnh bếp lò, bước chân thím cứng đờ.

 

Bực bội gọi một tiếng “Tiểu nhị gia”, người bên cạnh bếp lò thoáng chốc hoàn hồn, mang theo hộp thức ăn đi tới, trên mặt còn hơi ửng đỏ.

 

“Làm phiền thím Hương rồi.”

 

Thiếu niên đưa hộp thức ăn qua, thím Hương lại chần chừ, không nhận.

 

Kê Hào nghi hoặc nhìn bà: “Làm sao vậy?”

 

Thím Hương nhất thời nghẹn lời: “Không phải, Phạm Âm tiểu thư đã đi rồi, làm sao đưa cái này cho nàng?”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com