Trưởng Công chúa tức nghẹn: "Con bị ma quỷ ám ảnh à?! Con tiện tỳ này ngang ngược bất tuân như vậy, còn dám dùng trâm vàng làm con bị thương, làm sao ta có thể yên tâm để nó ở bên cạnh con?"
"Trên đời có rất nhiều nữ nhân tuyệt sắc, đầy rẫy những người dịu dàng, biết chiều chuộng. Ngày mai ta sẽ đích thân đi tìm cho con, con hà cớ gì cứ nhất định phải là nó? Ca ca của con đã như vậy rồi, nếu con lại có sơ suất, để cha con và ta phải làm sao?"
Tiêu Vân Khởi bỏ ngoài tai, vẻ mặt không đổi: "Lời con đã nói rõ rồi. Tương lai của Định Viễn Hầu phủ nằm trong tay mẫu thân."
Trưởng Công chúa ôm ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước: "Con, con đang uy h.i.ế.p ta sao?!"
Vẻ mặt Tiêu Vân Khởi hờ hững: "Con không dám."
Trưởng Công chúa giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Một lúc lâu, vẻ mặt thua cuộc, vứt chiếc roi trong tay: "Thôi vậy, từ nhỏ con đã hành xử quái gở, giờ ta càng không thể quản được con. Mong con nhìn vào công ơn cha mẹ đã sinh ra con, mà tự liệu lấy thân."
22.
Ta không chịu bôi thuốc lên vết thương trên mặt. Một gương mặt rước họa như vậy, hủy đi là tốt nhất.
Tiêu Vân Khởi túm lấy cổ áo ta, trong mắt dồn nén ngọn lửa giận: "Tương Tư, ta đã mua nàng từ lầu Xuân Phong, thân khế của nàng bây giờ nằm trong tay ta. Gương mặt này tuy mọc trên người nàng, nhưng là thuộc về ta. Nàng muốn hủy hoại đồ của ta, đã hỏi qua ta chưa?"
Xem đi, chẳng trách người đời coi thường tiện thiếp. Một tờ khế ước mỏng, vài công văn, đã mua đứt thân thể và cả mạng sống của ngươi.
Từ đó, vui giận không do mình, sinh tử cũng không do mình.
Chỉ là một món đồ trang trí mang hình người mà thôi! Chẳng khác gì chó mèo.
Nhưng ngay cả chó mèo ngoan ngoãn cũng có lúc nổi giận.
Ta cười khẩy: "Cô nương ta không thích bôi, ngươi không vừa mắt, có thể trói ta lại lần nữa."
Tiêu Vân Khởi cau mày đậm nhìn ta, ta cũng không chịu thua kém trừng mắt lại.
Rất nhiều chuyện trên đời, so với nhau, là xem ai liều mạng hơn.
Nếu hắn nói gương mặt này là của hắn, vậy ta càng muốn hủy nó đi.
Có lẽ nhìn ra sự quyết liệt ngọc đá cùng tan trong mắt ta, Tiêu Vân Khởi buông cổ áo ta ra, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Khi trở lại vào đêm, trong tay hắn có thêm một chiếc khăn tay thêu đậu đỏ.
Ta như bị lửa thiêu, đồng tử đột nhiên co lại.
Đó là chiếc khăn tay mà ta đã đặt trong n.g.ự.c Hà Tây Châu khi chôn cất hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên người ta không có vật gì khác, thứ quý giá nhất chính là chiếc khăn tay này, do mẫu thân để lại trước khi đi.
Thứ quý giá nhất của ta đã đi cùng người ta trân trọng nhất. Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện trong tay Tiêu Vân Khởi.
Ánh mắt Tiêu Vân Khởi hung ác: "Tương Tư, nếu nàng dám hủy gương mặt này, ta sẽ cho tên thư sinh nghèo kia tan xương nát thịt, hồn phi phách tán."
Ta đã khuất phục. Làm một món đồ chơi thì cứ làm, dù sao từ trước đến nay cũng đã làm nhiều năm như vậy rồi.
Ta đã hại Hà Tây Châu rồi, không thể hại hắn trở thành một cô hồn dã quỷ nữa.
Trước đây ta không kính trời đất, không tin quỷ thần, nhưng từ sau khi hắn chết, ta bắt đầu tin.
Quỷ thần là niềm hy vọng cuối cùng mà con người có thể bấu víu, khi chìm nổi trong biển nghiệp tuyệt vọng.
Dù hư ảo mờ mịt, nhưng có còn hơn không.
Vết roi trên người ta quá nặng, khắp toàn thân, đại phu trong phủ không trị được, Tiêu Vân Khởi bèn mời lão Trương, vị đại phu giỏi nhất về ngoại thương của Hồi Xuân Đường.
Lần đầu tiên lão Trương nhìn thấy ta, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Ông ấy và Hà Tây Châu có mối giao tình rất tốt, quán hoành thánh kia ở cách Hồi Xuân Đường không xa.
Khi ta và Hà Tây Châu chuẩn bị thành thân, từng trịnh trọng mời lão Trương, xin ông ấy làm chủ hôn cho chúng ta.
Tạo hóa trêu ngươi. Bây giờ gặp lại, vị tân nương tương lai ngày xưa lại trở thành tỳ thiếp của nhà người ta, nằm sấp trên giường nệm êm ái, với đầy những vết roi chằng chịt.
Không biết trong lòng ông ấy sẽ nghĩ về ta như thế nào. Ta xấu hổ quay đầu sang một bên.
Trước đây ta không bao giờ để tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng giờ đây không hiểu sao lại lo được lo mất, không muốn làm người cũ thất vọng.
Ngạc nhiên trong chốc lát, ông ấy không nói gì cả, thành thạo mở hộp thuốc, bôi thuốc cho ta.
Thủ pháp của ông ấy rất nhẹ nhàng, động tác rất nhanh, nhưng ta lại cảm thấy ánh mắt ông ấy nhìn xuống lưng còn đau hơn cả lúc bị quất roi, thời gian trôi qua dài đằng đẵng.
Cứ cách năm ngày, lão Trương lại đến một lần, thay thuốc cho ta. Dưới sự chăm sóc của ông, vết roi trên người ta nhanh chóng lành lại.
Lần cuối cùng đến, lão Trương đã đi đến cửa rồi lại quay lại.
Ông ấy mở hộp thuốc ra, lấy từ trong đó một hộp thuốc nhỏ nhắn. Bên trong là mười hai viên kẹo táo gai tròn trịa.
"Ngày Tây Châu gặp chuyện, đã đặt một hộp kẹo táo gai ở tiệm của ta. Hắn nói ngươi dễ đầy bụng, nên muốn chuẩn bị thêm ở nhà. Ta đã nhận tiền đặt cọc, hẹn hắn ngày hôm sau đến lấy, nào ngờ bất trắc xảy ra, món đồ cứ thế không có cơ hội đưa."
"Sau khi hắn gặp chuyện, ta đã đến ngõ Tế Liễu. Vốn định đưa nó cho ngươi, nhưng hàng xóm lại nói, ngươi không thờ tang cho hắn một ngày, chôn cất hắn qua loa rồi biến mất không còn tung tích. Chuyện của hai ngươi, bên trong rốt cuộc thế nào, ta là người ngoài, không tiện đánh giá. Chỉ là Hồi Xuân Đường luôn lấy chữ tín làm đầu, một lời hứa với người đã khuất, ta vẫn phải thực hiện."