Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 186: Khôi lỗi thế mạng



Lúc này Lại Thiên điều khiển độn quang, thân hình như điện, đang cấp tốc tiếp cận một mảnh đất linh khí kích động.

Xa xa nhìn lại, tiếng nổ vang không dứt bên tai, kiếm quang cùng pháp thuật quang mang chiếu rọi mảnh rừng trúc kia lúc sáng lúc tắt, hiển nhiên đang có một trận kịch chiến.

Cùng lúc đó, sau lưng hắn mấy đạo thương khí sắc bén vô song vẫn gắt gao truy đuổi không bỏ. Lại Thiên thân hình chợt lóe, hiểm lại càng hiểm tránh đi một đạo thương khí đuổi đến tận người, đạo thương khí kia sượt qua người, lập tức đem một khối cự thạch phía trước oanh thành phấn vụn, đá vụn văng khắp nơi.

Hắn trong lòng rõ ràng, cứ tiếp tục như thế này, đại sự chưa thành thì mình đã bị làm thịt.
.
Nghĩ đến đây, hắn đem độn quang thúc giục, một đầu đâm vào vòng chiến phía trước.

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy trong chiến trường phía trước ba đạo thân ảnh đang giao chiến cấp tốc. Trong đó một đạo hồng nhạt thân ảnh đao pháp pháp lăng lệ, chính là tên Vọng Thư kia, mà một đạo thân ảnh khác cùng gã thân pháp chiêu thức giống nhau như đúc, hiển nhiên là cỗ bù nhìn khôi lỗi kia.

Mà đối thủ của bọn chúng, là Nhiếp Lưu Lỳ đang tay cầm bạch xà trường kiếm, quanh thân sát khí lẫm liệt.

Thấy kiếm quang của Nhiếp Lưu Ly càng lúc càng thịnh, đã đem hai chủ tớ Vọng Thư áp chế gắt gao, Lại Thiên tâm thần khẽ động, lập tức dùng thần niệm truyền âm.

“Nhiếp cô nương! Đổi đối thủ, gã quái vật sau lưng ta sắp bổ ta thành hai nửa rồi, cô tới đối phó hắn!”

Truyền âm vừa dứt, chỉ nghe trung tâm chiến trường truyền đến một tiếng kiếm minh thanh thúy.

Chỉ thấy Nhiếp Lưu Ly thân hình chợt dừng, bạch xà kiếm trong tay bỗng nhiên quang mang đại thịnh, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt quét ngang ra ngoài. Vọng Thư cùng khôi lỗi của hắn không dám cứng rắn đối đầu, thân hình bạo lui, nhưng vẫn bị dư âm kiếm khí quét trúng, ầm ầm bị chấn bay ra hai bên, nện xuống mặt đất, đập ra hai cái hố sâu.

Bụi đất tung bay, thanh âm băng lãnh của Nhiếp Lưu Ly theo đó truyền đến.

“Ngươi cũng quá yếu rồi. Chỉ thiếu một chút, ta liền có thể hạ sát cái đại họa tâm phúc này.”

“Được rồi được rồi, mau ra tay đi,” Lại Thiên không dám chậm trễ, gấp giọng thúc giục, “Hầu Quân Duệ, phu quân hụt của cô tới rồi!”

Nghe vậy, động tác của Nhiếp Lưu Ly rõ ràng trì trệ, nàng liếc mắt nhìn về phía sau Lại Thiên, trong con ngươi lóe lên một tia hàn ý. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng không còn để ý đến Vọng Thư đang giãy dụa phía xa, độn quang lóe lên, đã xuất hiện ở bên cạnh Lại Thiên, cùng hắn lơ lửng giữa không trung.

Đúng vào lúc này, một đạo thương ảnh cuồng bạo xé không, truy sát mà đến.

Người tới hiển nhiên là Hầu Quân Duệ. Hắn dừng thân hình, ánh mắt quét qua Lại Thiên cùng Nhiếp Lưu Ly đang sóng vai đứng, sắc mặt lập tức kịch biến.

“Nhiếp sư muội, quả nhiên là ngươi giở trò!” Hắn nhìn chằm chằm Nhiếp Lưu Ly, trong giọng đầy vẻ khó tin, “Luyện Khí hậu kỳ tu vi!? Ngươi… ngươi vậy mà ẩn giấu thâm hậu như thế! Là ta xem thường ngươi rồi!”

Đối với chất vấn của hắn, Nhiếp Lưu Ly như điếc không nghe. Ánh mắt của nàng lướt qua người này. Ngay sau đó, nàng quát lên một tiếngi, giơ lên bạch xà kiếm trong tay, xa xa chỉ về phía đối phương.

“Hầu tặc, đem Bạch Xà Linh Cốt trả lại cho bản cung! Bằng không, hôm nay nơi này, chính là nơi chôn thây của ngươi!”

Tiếng nói chưa dứt, Nhiếp Lưu Ly đã hóa thành một đạo bạch sắc lưu quang, nhân kiếm hợp nhất, đâm thẳng vào mặt Hầu Quân Duệ.

“Ngu muội mất khôn!” Hầu Quân Duệ giận dữ hét một tiếng, trường thương trong tay chấn động, cuộn lên một đạo thanh sắc cương phong nghênh đón.

Trong nháy mắt, hai đạo quang mang xanh trắng liền điên cuồng quấn lấy nhau trên không trung, tiếng va chạm của kiếm và thương dày đặc như mưa, mỗi một lần va chạm đều bộc phát ra dao động linh lực kinh người.

Thấy Nhiếp Lưu Ly đã chặn được cường địch, Lại Thiên cũng không vội phối hợp.

Hắn đứng ở xa, hai mắt híp lại, bình tĩnh quan sát chiến cuộc.

Hầu Quân Duệ người này thương pháp cương mãnh, linh lực hùng hồn, chiêu thức đại khai đại hợp uy thế vô song.

Còn kiếm chiêu của Nhiếp Lưu Ly lại quỷ quyệt đa biến, chém ra đều có hư ảnh bạch xà xuất động, ẩn ý khắc chế.

Hai người tu vi tương đương, chính là kỳ phùng địch thủ. Bản thân lúc này nếu như hấp tấp tham gia, không những khó tìm được cơ hội tất sát, ngược lại còn có thể bị thế công cuồng bạo của hai người lan đến.

Bất quá tạm thời quan sát, lại tìm sơ hở, mới là thượng sách.

“Keng!”

Một tiếng lớn, mũi kiếm cùng mũi thương tinh chuẩn va vào nhau. Một luồng sóng xung kích lấy hai người làm trung tâm ầm ầm khuếch tán, những mảnh rừng trúc và cổ thụ xung quanh bị chặt ngang lưng, vụn gỗ bay tán loạn.

Thương thế của Hầu Quân Duệ dưới cú va chạm mạnh này, xuất hiện một khoảnh khắc ngưng trệ cực kỳ ngắn ngủi.

Nắm bắt thời cơ, Lại Thiên ánh mắt ngưng tụ, linh lực trong cơ thể nháy mắt được đề lên, đang muốn động thân.

Thế nhưng, thân hình hắn chưa động, một đạo đao quang lăng lệ đã lặng yên không một tiếng động từ phía sau quét tới, chặn đứt lộ tuyến độn quang của hắn.

Lại Thiên trong lòng trầm xuống, vội vàng dừng thân hình, lùi gấp về phía sau, tránh được một kích trí mạng này.

Hắn lập tức nhìn về hướng công kích tới, chỉ thấy Vọng Thư và đạo khôi lỗi phân thân kia của hắn một trái một phải. Khóe miệng Vọng Thư còn vương vết máu, hiển nhiên đã bị thương trong lúc đối đầu với Nhiếp Lưu Ly ban nãy.

“Tên gia hỏa thích lo chuyện bao đồng,” Vọng Thư nhếch miệng, lộ ra hàm răng dính đầy máu, “Tranh đấu của Hầu gia, còn chưa tới lượt ngươi xen vào.”

Tiếng nói vừa dứt, hai đạo hồng ảnh giống hệt nhau tức thì từ hai bên trái phải bạo khởi, hóa thành hai đường tơ máu, phân ra tập kích các yếu hại quanh thân Lại Thiên.

Lại Thiên lúc này thanh sắc bất động, Xích Vương Chủy ngay lập tức bung ra, vòng mấy vòng điện quang sau đó lơ lửng dừng lại bên vai, mũi đao chỉ về hướng hai kẻ Vọng Thư, chỉ nhếch miệng cười khinh: “Các hạ bất quá bị thương, không hảo hảo tránh sang một bên xem chiến, lại tự đến nộp mạng.”

Vọng Thư biết rõ như vậy, chỉ là bất đắc dĩ cũng phải chiến một trận, gầm lên chiến ý: “Nhiều lời vô ích, trận này kẻ sống người chết, chính là phải chiến!”

Lời vừa dứt, hai đạo thân ảnh liền hóa thành hai đạo lưu quang đối đầu.

Lại Thiên thần niệm đảo qua, trong lòng đã có tính toán. Hắn lập tức đem chiến lực chia làm hai.

Một mặt, Thái Hư Khống Quyết thúc giục, Xích Vương Chủy bay lượn giữa không trung hồng quang lóe lên, phá không bay đi, mục tiêu của nó, chính là cỗ khôi lỗi toàn thân đang tỏa kim quang bên cạnh Vọng Thư. Mặt khác, bản thân của hắn thì cấp tốc độn quang, trường côn trong tay huyễn hóa ra tầng tầng côn ảnh, đánh thẳng bức đến bản thân Vọng Thư.

Trong chớp mắt, pháp khí cùng linh lực đan xen vào nhau. Chỉ thấy một đạo xích hồng đao ảnh gắt gao quấn lấy kim quang bù nhìn kia, khiến nó không cách nào chạy đến cứu viện. Mà Hắc Huyễn Côn của Lại Thiên, thì mang theo thế ngàn cân, cùng đôi thanh đao mà Vọng Thư đang vung vẩy giảo sát tại một chỗ.

Phá Phong Côn pháp của Lại Thiên cũng là đại khai đại hợp, nhưng lại ngầm chứa sát cơ. Trường côn trong tay hắn, bấy giờ luyện thành tầng hai. Lúc thì hóa thành thương, sắc bén vô song, đâm thẳng vào mi tâm, lúc thì biến thành trọng chùy, thế bổ hoa sơn, vung ra kiếm luận.

Giữa những lần chuyển đổi chiêu thức, không hề có cảm giác ngưng trệ.

Vọng Thư song đao giao nhau, bày ra một mảnh đao võng dày đặc, phòng thủ kín không kẽ hở. Thế nhưng, thế công của Lại Thiên càng lúc càng ác liệt, côn ảnh chuyên công kích vào chỗ hiểm địa của gã.

Sau mấy hơi thở, thế thủ của Vọng Thư đã đầy rẫy sơ hở, tuy dựa vào kinh nghiệm phong phú mà đỡ được hết, nhưng thân hình đã có vẻ khá chật vật, chỉ còn sức chống đỡ, không hề có sức đánh trả.

Lại Thiên ánh mắt ngưng lại.

Hắn nhận ra, Vọng Thư tuy thủ nhiều công ít, nhưng đao pháp vẫn chưa hoàn toàn tán loạn, rõ ràng là đang cố ý kéo dài thời gian. Lại nhìn sang chiến trường khác, Hầu Quân Duệ thần thông cường đại, một mình Nhiếp Lưu Ly đối phó, e rằng cũng khó mà thắng nhanh.

Không thể kéo dài thêm. Nghĩ đến đây, công pháp trong cơ thể hắn đột nhiên vận chuyển, linh lực quy tụ vào trong trường côn. Hắn xoay trường côn một vòng, chỉ nghe tiếng ông minh vang lớn, lại xoay thêm một vòng nữa, côn thân thanh quang tăng vọt, trong nháy mắt hóa thành một cây cột lớn dài mấy trượng, mang theo uy thế băng sơn liệt thạch, nhắm thẳng đỉnh đầu của Vọng Thư, bổ thẳng xuống.

Một kích này, đã là đại lực thần thông.

Vọng Thư thấy vậy, nhất thời thần sắc đại biến. Biết rõ một đòn này tuyệt đối không thể đón đỡ, vội vàng bấm quyết, miệng lẩm bẩm, ngay sau đó tế ra một cây đoản trượng đen. Cây đoản trượng kia vừa rời tay, liền đón gió mà lớn, cũng hóa thành một đạo cự ảnh, giăng ngang trên đỉnh đầu, nghênh đón đạo côn ảnh kinh thiên kia.

Lại Thiên đối với việc này đã sớm có dự liệu. Tu sĩ cùng giai, tất phải có pháp bảo giữ mạng át chủ bài, một kích này của hắn vốn không phải để một đòn định thắng thua, mà là muốn lấy sức phá khéo, cưỡng ép phá vỡ tiết tấu phòng ngự của đối phương.

Một khắc sau, cự côn cùng đoản trượng ầm ầm va chạm.

Tại trung tâm của vụ va chạm, một vòng linh lực dư ba có thể thấy ầm ầm khuếch tán, thổi bay đất đá xung quanh. Dư ba tán đi, cây đoản trượng đen kịt kia đã linh quang ảm đạm, không biết đã bị chấn bay đi nơi nào. Bản thân Vọng Thư càng là hừ một tiếng, khí tức rối loạn, rõ ràng đã chịu nội thương không nhẹ.

Ngay tại khoảnh khắc khí tức Vọng Thư dao động, chân đứng chưa vững, thân ảnh của Lại Thiên đột nhiên trở nên hư ảo, kế đó biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đạo tàn ảnh nhàn nhạt.

Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã ở cách Vọng Thư bên trái chừng mười trượng. Chỉ thấy hắn sắc mặt trầm tĩnh, tay áo vung ra, một đạo ấn chương màu trắng xanh xen kẽ lặng lẽ bay ra.

Cái ấn chương này toàn thân vẫn là do Liên Ngọc Thụ luyện chế thành, nhưng hoa văn điêu khắc trên đó lại vặn vẹo quỷ dị, từng sợi từng sợi hắc khí quấn quanh, lộ ra một luồng khí tức độc tố nồng đậm.

Ấn chương kia vừa xuất hiện, không khí xung quanh liền phát ra một trận tiếng "xèo xèo" khẽ, như bị một loại kịch độc nào đó ăn mòn, hóa thành một đạo điện quang màu xanh thảm, vu vu một tiếng, nhắm thẳng vào Vọng Thư.

Lại Thiên mắt thấy ấn chương pháp khí kia sắp sửa đánh trúng, khóe miệng lại nhếch lên một tia cười lạnh.

Tay hắn pháp quyết biến đổi, trong miệng chỉ phun ra một chữ:

"Bạo!"

Cái ấn chương này, Vọng Thư cũng không xa lạ. Buổi sáng tại thủy tạ Nhiếp phủ, hắn đã từng dưới ấn pháp tương tự mà chịu thiệt thòi lớn. Giờ phút này vừa thấy vật ấy, đồng tử hắn nhất thời co rụt lại, không hề nghĩ ngợi, trong miệng quát lớn một tiếng:

"Hồi!"

Tiếng còn chưa dứt, con rối người rơm ở phía xa vẫn đang quần thảo với Xích Vương Chủy, thân hình bỗng lóe lên giữa không trung, lại xuất hiện ngay trước người Vọng Thư chỉ trong nháy mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, thanh sắc độc ấn đã đâm sầm lên trên.

Một tiếng nổ phầm.

Con rối bù nhìn kia chỉ lảo đảo một chút, liền thay chủ nhân tiếp nhận một đòn trí mạng này.

Vẻ đắc ý trên mặt Lại Thiên hơi cứng lại.

Lông mày hắn nhíu lại. Thanh Độc Bạo Ấn này, là một trong những át chủ bài của hắn, luyện chế từ thủ cấp của Độc Ngô Công, chuyên phá pháp khí hộ thân, độc tính mãnh liệt, một khi dính phải liền cực kỳ khó trừ, vốn định một đòn định càn khôn, tối thiểu cũng phải khiến đối phương trúng phải kịch độc, nếu không mất mạng, thì hãy mất đi hơn nửa chiến lực.

Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, đối phương lại có thể dùng con rối dịch chuyển tức thời để hộ thân.

Sau tiếng nổ, trên người con rối khí xanh lượn lờ, ngũ quan vốn mô phỏng theo Vọng Thư đều trở nên vặn vẹo, cứng đờ tại chỗ, không một chút động đậy.

Mà bản thân Vọng Thư, thì nhân cơ hội này phiêu thân lùi lại, đã đứng vững ở nơi cách đó hơn mười trượng. Trong tay hắn, không biết từ lúc nào đã có thêm một cái ngọc phiêu nhỏ nhắn toàn thân xanh biếc.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Chỉ thấy Vọng Thư cổ tay rung lên, cái ngọc phiêu kia rời tay bay ra, ghim thẳng vào gáy của con rối.

Lại Thiên thấy vậy, trong lòng vừa dấy lên một tia khó hiểu.

Con rối của nhà mình đã thành phế vật, không nghĩ cách bỏ chạy, ngược lại còn muốn tự tay hủy đi hay sao?

Ngọc phiêu bắn vào trong thân thể con rối, không những không tạo thành tổn thương lần hai, ngược lại giống như một vòng xoáy, bắt đầu đem từng tia từng sợi độc tố màu xanh bám trên người con rối, toàn bộ hút đi. Có thể thấy rõ, ngũ quan vặn vẹo của con rối kia lại dần dần chậm chạp khôi phục lại như cũ.

Lòng Lại Thiên tức thì trầm xuống.

Cái ngọc phiêu này, lại là một món dị bảo chuyên dùng để hấp thụ độc tố.

Nếu cứ mặc kệ không quản, đợi con rối kia hồi phục lại, chính mình sẽ phải đối mặt với một chủ một tớ liên thủ giáp công, đến lúc đó, cục diện thật sự sẽ kéo dài liên miên.

Nghĩ đến đây, Lại Thiên thân hình khẽ động, liền muốn xông lên phía trước, hủy diệt hoàn toàn con rối kia trước đã.

Nhưng thân hình hắn vừa mới động, bóng của Vọng Thư đã như quỷ mị chắn ngay trước mặt, thế công ồ ạt, dường như là vừa mới cắn đan dược, rõ ràng là định liều mạng hộ pháp khôi lỗi.