【Rời khỏi giường trong vòng năm giây, nếu không chắc chắn phải c.h.ế.t.】
Vừa rời khỏi giường chưa đầy một giây, một tảng đá khổng lồ đã sượt qua da đầu tôi, giáng từ trần nhà xuống.
Chiếc giường bị nghiền nát thành cái bánh.
1.
Cơn gió lạnh lướt qua sau gáy, tôi giật mình toát mồ hôi lạnh. Chỉ chậm một giây thôi, người bị nghiền nát đã là tôi.
Trần nhà hoàn toàn nguyên vẹn, vậy tảng đá khổng lồ kia từ đâu mà ra?
Tôi nhìn vào điện thoại. Tin nhắn đó không có số, chỉ ghi là Vô Danh. Gọi lại thì chỉ nghe thấy tiếng thuê bao bận.
Tôi thử gửi một tin nhắn:【Anh là ai? Sao anh biết những chuyện này? Tảng đá từ đâu ra?】
Bên kia trả lời ngay lập tức:【Đừng bận tâm tôi là ai. Trước khi trời sáng, nếu không thoát khỏi tòa nhà này, cô chắc chắn phải c.h.ế.t.】
【Hãy trốn thoát!】
Tôi còn định nhắn gì nữa, thì thấy dòng tin nhắn vừa rồi biến mất từng chút một. Cuối cùng chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Lưng tôi lạnh toát. Tảng đá khổng lồ vẫn nằm im lìm trên sàn, như thể đang chế giễu tôi.
Dự báo thời tiết cho biết còn vài giờ nữa Mặt trời mới mọc. Tôi có chút nghi ngờ, đây là trò đùa ác ý của ai đó chăng?
Người vô danh kia nói, không thoát khỏi tòa nhà thì chắc chắn c.h.ế.t. Tôi thấy hơi buồn cười. Hằng ngày tôi đi làm về từ khu chung cư này, làm sao mà không ra ngoài được chứ?
Tôi cười và đi đến cửa, chuẩn bị mở khóa.
Sau vài lần vặn tay nắm cửa, nụ cười đóng băng trên mặt tôi. Sao lại không mở được cánh cửa lớn này?
Có phải bị khóa trái không? Nhưng tối tôi hoàn toàn không có thói quen khóa trái cửa!
Đúng lúc này, một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên trong phòng. Giống như có ai đó giẫm phải mảnh đá vỡ.
Mồ hôi lạnh của tôi tuôn ra tức thì. Tôi sống một mình, nhà lại không nuôi thú cưng, tiếng động này là do ai gây ra?
Tôi vội vàng lấy chùm chìa khóa trên tủ, nhắm thẳng vào lỗ khóa. Tay tôi run rẩy vì sợ hãi.
Năm giác quan của tôi vốn rất nhạy bén, tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó đang bước ra từ phòng ngủ trong bóng tối!
Tất cả lông tơ trên người tôi dựng đứng, người đó, hay đúng hơn là thứ đó, đang tiến gần về phía tôi. Thậm chí tôi còn cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của nó từ một khoảng cách rất gần.
Tôi không thể suy nghĩ đó là gì, và tại sao nó lại xuất hiện trong nhà tôi. Việc duy nhất phải làm bây giờ là thoát ra ngoài!
Hơn mười giây trôi qua, dài đằng đẵng như một Thế kỷ. Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, gần như không giữ nổi chìa khóa.
Nhanh lên, nhanh lên một chút đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, lách tách, dày đặc. Giống như đàn kiến đang gặm nhấm trên da đầu tôi.
Trạm Én Đêm
"Cạch!" Cánh cửa cuối cùng cũng mở được một khe hở!
Tôi không chút do dự lao ra, xoay người đóng sập cửa lại với tiếng "rầm" lớn.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi nhìn thấy một bóng đen với tứ chi vặn vẹo đang lao tới từ trần nhà. Đó hoàn toàn không phải là tư thế mà một con người bình thường có thể làm được!
Cánh cửa đột ngột vang lên tiếng va đập chói tai. Tôi vội vàng rút chìa khóa ra khóa trái cánh cửa lại.
Tôi phải đi cứu cô bạn thân Tần Tư Tư. Cô ấy sống ngay tầng dưới tầng của tôi.
2.
Việc thang máy ngừng hoạt động là điều tôi đã dự đoán. Nhưng nhìn cánh cửa thoát hiểm khóa chặt, tôi câm lặng.
Bình thường, cửa thoát hiểm tuyệt đối không bao giờ bị khóa.
Thấy cửa phòng sắp bị phá tung, tôi lách nhanh vào một góc khuất. Vừa vào tới nơi, tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa lớn đã bị mở. Tôi bịt chặt miệng, lưng áp sát vào tường.
Xung quanh dường như im bặt đột ngột. Mồ hôi lạnh tách tách nhỏ giọt xuống sàn. Thậm chí tôi không dám nuốt nước bọt, sợ rằng chỉ cần một tiếng động nhỏ hơn thôi, con quái vật sẽ phát hiện ra tôi ngay lập tức.
Tôi không ngừng cầu nguyện, mong nó ngàn vạn lần đừng tìm thấy tôi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Xin chào, nhà cô bị rò rỉ nước rồi, xin vui lòng mở cửa để chúng tôi kiểm tra!"
Bên ngoài có người? Không, không đúng!
Có lẽ là giọng nói do con quái vật kia phát ra.
Tôi rón rén di chuyển, thò đầu ra ngoài nhìn trộm một cái.
Ánh mắt đó khiến tôi sợ muốn c.h.ế.t đứng, tôi c.ắ.n c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi để nuốt ngược tiếng hét thất thanh vào trong.
Thứ gớm ghiếc gì thế kia?
Nó có đầu người, bò trên mặt đất như một con nhện. Nhưng đó hoàn toàn không phải nhện! Những cái chân đó toàn là tay người!
Nó đứng dậy như một con người, dùng tay gõ cửa. Những bàn tay còn lại ở bên dưới đang lén lút mở khóa cửa phòng.
Từ phòng 1803 vọng ra một tiếng gầm gừ giận dữ: "Có bệnh hả? Nửa đêm nửa hôm, rò rỉ nước cái rắm!"
Anh ta giật mạnh cửa ra. Tiếng hét còn chưa kịp bật ra, đã bị con quái vật kéo tuột vào trong. Nó thò một bàn tay ra, khẽ khàng đóng cửa lại.
Chắc chắn người đó lành ít dữ nhiều rồi. Tôi trốn ở đây cũng sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Trong giây phút nguy cấp, tôi bình tĩnh lại. Phòng tạp vụ của tòa nhà này có thể trốn người! Tôi lẻn vào phòng tạp vụ, khóa trái cửa lại.
Lấy điện thoại ra gọi điên cuồng cho cô bạn thân Tần Tư Tư. Cảnh báo cô ấy trong tòa nhà có quái vật, tuyệt đối không được mở cửa.
Sau khi buộc cô ấy phải hứa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.