Thoát Khỏi Dị Chủng

Chương 10: VƯỜN ƯƠM NHÂN LOẠI - CHAP 1



Cuộc khủng hoảng xác sống bùng phát đã hai năm. Loài người bị những con xác sống biến dị bắt đi, giam giữ trong Khu Vườn Ươm.

Ngoại trừ mất tự do, bên trong muốn gì cũng có.

Đồng nghiệp của tôi từng hồ hởi: "Không cần làm việc, lại được bao ăn bao ở. Đó quả là cuộc sống trong mơ!"

Không lâu sau, người đồng nghiệp đó bị dẫn đi.

Khi gặp lại, anh ta đã hóa thành một bãi thịt nhão nhoẹt, phủ đầy những con mắt và cái miệng gớm ghiếc.

1.

Trạm Én Đêm

Tôi đã bị giam trong Khu Vườn Ươm được ba tháng.

Ở đây có giường lớn mềm mại, thức ăn ngon đến mức ăn không hết. Có hồ bơi, có suối nước nóng, thậm chí có cả Dị chủng xác sống mát xa chuyên nghiệp.

Bất cứ thứ gì bạn muốn, chỉ cần lên tiếng. Nó sẽ được mang đến ngay lập tức.

Ví dụ như điện thoại di động, máy tính, máy chơi game. Đương nhiên, không có Internet, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Lúc mới bị nhốt vào, rất nhiều người la hét đòi ra ngoài. Sau khi bị g.i.ế.c vài người, tất cả đều trở nên ngoan ngoãn.

Dị chủng phụ trách Khu Vườn Ươm tuyên bố: Chúng chỉ muốn xây dựng mối quan hệ hòa bình hữu nghị với nhân loại. Đây là bằng chứng cho sự thân thiện của chúng.

Cái chúng muốn là hòa bình và đoàn kết. Tuyệt đối không cho phép xảy ra bạo lực trong Khu Vườn Ươm.

Và cam đoan rằng, những thứ nhân loại muốn, chúng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.

Trừ sự tự do.

Dần dần, nhiều người bắt đầu tận hưởng cuộc sống.

Giống như cô bạn cùng phòng tôi, Tưởng Nguyệt Nguyệt. Lúc mới đến, cô ấy cứ trốn trên giường khóc lóc suốt ngày. Gào thét đòi ra ngoài.

Sau đó, thấy cuộc sống quá đỗi sung sướng, lại nghe lời dụ dỗ của Khu Vườn Ươm, cô ấy hoàn toàn yên tâm.

Giờ cô ấy đang vắt chéo chân, tỉ mỉ cắt miếng bít tết. Miệng còn ngân nga ca hát, thỉnh thoảng liếc xéo chúng tôi: "Nhìn cái bộ dạng của ba người các cô kìa, diễn cho ai xem hả?"

Chúng tôi đã từng khuyên cô ấy. Bảo cô đừng tin vào lũ Dị chủng xác sống này. Ai biết được mục đích thật của chúng là gì?

Cô ấy không những không nghe, còn c.h.ử.i chúng tôi lo bò trắng răng, bị hoang tưởng bị hại. Sau này chúng tôi cũng không nói nữa, mặc kệ cô ấy.

Ăn xong, cô ấy vươn vai một cái, "Tạm biệt, tôi đi bơi đây."

Cô đồng nghiệp Lý Thiến xì xụp hớp ngụm sữa trong tay, nói giọng yếu ớt: "Tiểu Chi, Triệu Nhã, có khi nào chúng ta nghĩ quá nhiều không, Dị chủng thật sự không xấu xa đến thế? Thật ra, cảm giác cuộc sống này cũng khá tốt."

Tôi và cô đồng nghiệp Triệu Nhã đồng thời quay đầu nhìn Lý Thiến.

Cô ấy rụt cổ lại, cười hì hì mở lời: "Đùa thôi, tôi đùa thôi mà!"

Tôi xoa xoa tấm ga trải giường. Khi khủng hoảng xác sống mới bùng phát, giống hệt trong phim. Cắn một miếng là bị lây nhiễm ngay. Điều khác biệt là chúng có trí thông minh siêu việt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi loài người nghiên cứu ra phương pháp đối phó, chúng lại tiến hóa thêm một lần nữa. Lần này, chúng không còn giới hạn ở việc lây nhiễm cho con người. Mà là khoanh vùng nuôi dưỡng nhiều người sống sót.

Tôi không biết mục đích của chúng là gì. Nhưng cái loại Dị chủng này, thích g.i.ế.c chóc, thích đùa giỡn con người. Làm sao có thể thật lòng muốn chung sống hòa bình với nhân loại?

Tôi nghĩ, chìa khóa có lẽ nằm trong căn phòng tối.

Chỉ cần có bạo lực xảy ra, người đó sẽ bị Dị chủng giam vào căn phòng tối, không cho ăn uống.

Tôi phải tìm cách vào căn phòng tối một chuyến. Biết đâu có thể tìm ra lối thoát.

2.

Ăn sáng xong, tôi đến phòng tập thể hình ở tầng tám.

Mỗi tuần chúng tôi có một giờ hoạt động tự do. Có thể đến các khu giải trí ở tầng tám. Còn ngày thường chỉ được hoạt động trong tầng lầu của mình.

Xung quanh đứng đầy rẫy Dị chủng. Chúng nhìn chằm chằm vào những con người trong phòng tập. Chỉ cần có bất kỳ cử động khác thường nào, họ sẽ bị bắt ngay.

Hai người bạn cũ của tôi là Thẩm Nghiêm và Lục Thời đang ở trên máy chạy bộ. Tôi giả vờ như không có chuyện gì đi đến.

Theo thông lệ trao đổi thông tin hàng tuần. Lúc mới bị bắt vào, chúng tôi dùng cách bốc thăm để quyết định tầng lầu.

Tôi ở tầng ba, họ ở tầng bốn.

Thẩm Nghiêm đang chạy hù hù trên máy chạy bộ. Thấy tôi, anh chậm rãi lắc đầu.

Vẫn không có thêm thông tin nào.

Tôi hạ giọng nói với Thẩm Nghiêm: "Tôi nghĩ căn phòng tối có vấn đề, tôi phải vào đó một lần."

3.

Lúc quay về, tôi gặp lại người đồng nghiệp cũ Vương Vĩ ở vườn hoa tầng ba. Anh ta đang thu âm cái giọng ca "thiên thanh" của mình trong vườn.

Anh ta là người đầu tiên ở tầng ba đề xuất tận hưởng cuộc sống.

Để tăng thêm phần thú vị cho sinh hoạt, anh ta lập ra lớp học ca hát, lớp nhảy múa, lớp giải trí. Anh ta nghiễm nhiên trở thành người dẫn đầu ở tầng ba.

Chúng tôi không tham gia bất cứ hoạt động nào của anh ta.

Thấy chúng tôi đi tới, anh ta khịt mũi lạnh lùng, ngoảnh mặt đi: "Xúi quẩy, hai cô nàng xác c.h.ế.t các cô còn biết ra ngoài à?"

"Mắc mớ gì tới anh?" Tôi đáp trả ngay.

"Mày! Dám nói chuyện với tao như thế à?!" Vương Vĩ chỉ vào tôi mà gào lên. Anh ta tức đến run mép, mặt đỏ bừng.

Lúc còn làm ở công ty cũ, tôi đã không ưa anh ta. Là một tên lắm chuyện, luôn tự cho mình là người cũ của công ty. Thích đè đầu cưỡi cổ người khác.

Tôi gạt tay anh ta ra, "Anh là cái thá gì, mà tôi phải cúi đầu khúm núm với anh?"

Vương Vĩ mím môi, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Anh ta giơ tay lên định đ.á.n.h tôi.