Cả gia đình đều đang chìm đắm trong tình tiết m.á.u chó của anh hùng vĩ đại của tinh cầu, mà không chú ý đến một bóng người đang bước lên từng bậc thang ngay trước mắt mình.
Mọi chuyện đã muộn màng, hình ảnh con d.a.o phóng thẳng đến chỗ lão Hoài khiến hai ông bà hoảng hốt. May thay ông đã kịp thời né tránh và phản đòn trong nháy mắt.
Có điều, tuổi già sức yếu là chuyện đương nhiên. Cái lưng của ông không còn linh hoạt, đau điếng người, đành phải vòng một tay ra sau để đ.ấ.m vài cái cho đỡ đau.
“Là ai?!”
Tiếng hét chất vấn của ông vang vọng khắp hội trường yên lặng. Nhưng ngoại trừ vài đứa con nít nhỏ sợ hãi la toáng ra thì ai cũng bình tĩnh, vào thế chuẩn bị chiến đấu. Dường như chuyện ấy là cơm bữa, không phải sự việc gì mới lạ.
Bé thỏ con không được thông báo trước nên khi nhìn thấy con d.a.o sắc nhọn ấy rơi xuống, trùng hợp ngay sát bên cạnh mình. Đôi mắt sáng ngời vừa nãy của Kỳ Minh đột nhiên tối sầm xuống, rưng rưng nước mắt, khóc không thành tiếng.
Các vệ sĩ được bố trí khắp nơi cũng nhanh chóng đến chỗ để bảo vệ lão Hoài. Nhưng bóng đen ấy lại nhanh hơn một bước, hắn cảm nhận được bản thân đang bị dồn vào đường cùng nên đã mở ra cánh cổng không gian.
Xui thay, hắn ám sát không đúng lúc rồi. Chu Quyết Thắng và Hà Vy nhìn thấy thỏ con nhà mình bị dọa sợ liền nổi cơn thịnh nộ, ngọn lửa của tức giận bùng lên.
hongduala9 tới đây~
Chỉ trong nốt nhạc, cả hai đã tới bên cạnh bóng đen. Người thì dùng phép triệu hồi ra nhiều sợi xích khoá chân hắn, người thì cầm kiếm kề sát cổ. Đồng loạt lên tiếng: “Đứng yên, gây chuyện xong liền muốn chạy à?”
Cánh cổng không gian cũng bị cưỡng ép đóng lại, người làm chuyện đó thì không phải nghĩ. Nhìn thấy thái độ khó tin như vậy của vợ chồng nhà Chu, ai cũng đoán được lý do. Mọi người lần lượt nhìn sang Kỳ Minh đang khóc ròng bên kia, rồi lại dời mắt nhìn sắc mặt của hai cậu con lớn.
Tên sát thủ kia c.h.ế.t chắc rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hành động của hai vợ chồng quá nhanh, nên hắn không kịp né tránh hay phòng thủ gì cả. Ngay sau đó, hắn bị trói lại và lôi đi chỗ khác. Mặc dù cố gắng giãy giụa nhưng cũng bất thành.
Lão Hoài nói một tiếng cảm ơn rồi cho về, ông muốn mời vào nói chuyện lâu hơn chút nhưng nhìn biểu cảm của họ, ông biết bây giờ không phải là lúc. Quả thật, ông vừa cho về, cả nhà đều xúm lại chỗ của Kỳ Minh, vẻ mặt lo sốt vó.
“Kỳ Minh không sao là tốt rồi.”
Bốn người thầm thở phào trong lòng. Bé thỏ con nhút nhát nhà họ mà bị làm sao, đừng nói là tên sát thủ, dù là lão Hoài họ cũng giận dữ.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, họ vẫn quyết định lui về trước. Chu Lạc An kéo lấy thằng em tư đang nghịch ngợm trong sân vườn rồi vứt vào xe.
Về đến nhà, dù lo lắng là vậy nhưng họ cũng không dám nhắc gì nhiều. Chu Kỳ Minh quả thực rất nhát gan, lại còn dễ quên khéo nãy giờ được an ủi và vui vẻ lại thì cũng đã bỏ rơi kí ức sợ hãi ban nãy rồi.
Hà Vy bồn chồn không thôi, đuổi bốn người kia đi rồi tự mình tắm rửa thay đồ cho cậu. Động tác của bà không dư không thiếu, nhanh chóng đặt cả bé con lên giường: “Bé ngoan, ngủ trưa đi.”
Chu Kỳ Minh hơi buồn khi phải đi ngủ trưa, có điều vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc dậy trời đã ngã cam, cậu vẫn còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh giấc hoàn toàn. Hà Vy thấy vậy cũng nhẹ nhàng xoa đầu: “Còn không đi ăn là sẽ có ác quỷ đánh bụng nhỏ đó nha~”
Nghe thấy vậy Chu Kỳ Minh liền sợ hãi bật dậy, hai tay vươn lên cao còn miệng thì “ô ô” vào cái rồi tỉnh hẳn. Sau đó, cậu lại nhìn sang bà: “Mẹ ơi, mình đi ăn thôi!”
Hai mẹ con cùng nhau xuống lầu, cả bốn cha con đã ngồi trên bàn chờ sẵn. Lạc An đi đến ẵm đứa em út nhỏ nhắn của mình đặt lên cái ghế bên cạnh.
Cả nhà cùng nhau dùng bữa như vậy là chuyện hiển nhiên ở đây rồi, nhưng dù vậy vẫn có sự ấm áp bao chùm lấy.