Kết quả, bầu không khí tốt đẹp bị Vương Dần Giáp cái "người chết" này phá hỏng. Đương nhiên, Tần Lãng sẽ không so đo với một "người chết", Tần Lãng giải thích với Lạc Bân: "Tên gia hỏa này chỉ là một hoạt tử nhân mà thôi, nàng không cần sợ hãi." "Ngươi nói hắn là người chết? Ta lại không cần sợ hãi?" Lạc Bân kinh ngạc nhìn Tần Lãng, "Tần Lãng đồng học, tư duy của ngươi thật kỳ quái đó. Một người không chết không sống như vậy ở đây, lại còn khiến ta không sợ?" "Nàng đương nhiên không cần sợ." Tần Lãng nói, "Nếu tên hoạt tử nhân này không hay, nàng có thể coi nó là công cụ để nàng sai khiến là được. Vậy thế này đi, ta có thể để nó nghe lệnh nàng, nàng để nó làm gì cũng được." "Thật sao?" Lạc Bân hiếu kỳ nói, "Chẳng lẽ giống như người máy sao?" "Đúng vậy, giống như người máy, thậm chí còn đơn giản hơn cả người máy, bởi vì nàng căn bản cũng không cần sạc điện cho nó." Tần Lãng cười nói, dùng tinh thần lực hạ đạt chỉ lệnh cho Vương Dần Giáp, để nó nghe theo chỉ huy của Lạc Bân. "Chồng cây chuối một tay." Lạc Bân nói với Vương Dần Giáp. Biểu lộ của Vương Dần Giáp không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng không chút nào do dự tiếp nhận chỉ lệnh của Lạc Bân, một tay chồng cây chuối trên mặt đất. "A, thật là vậy đó." Lạc Bân cười cười, tiếp theo lại phát ra một chỉ lệnh, "Một ngón tay chồng cây chuối, được không?" Vương Dần Giáp y nguyên phục tùng chỉ lệnh, từ chồng cây chuối một tay biến thành chồng cây chuối một ngón tay. "Oa! Đây chính là công phu Nhất Chỉ Thiền phải không." Lạc Bân kinh ngạc nói, "Không ngờ hắn lại có thể chồng cây chuối một ngón tay." "Nhất Chỉ Thiền đương nhiên có thể chồng cây chuối một ngón tay, nhưng chồng cây chuối một ngón tay không có nghĩa là Nhất Chỉ Thiền. Chỉ cần công phu luyện tới trình độ nhất định, bất kỳ võ giả nào cũng có thể chồng cây chuối một ngón tay. Mà Nhất Chỉ Thiền, lại là một môn công phu rất lợi hại, không đơn giản chỉ là chồng cây chuối một ngón tay." Tần Lãng giải thích với Lạc Bân. "À, về phương diện này nàng hiểu không ít nha." Ngữ khí của Lạc Bân thoáng mang theo một chút bội phục. "Đó là đương nhiên, ta dù sao cũng là lăn lộn giang hồ mà, phương diện này cũng coi là chuyên môn của ta rồi." Tần Lãng cười nói, "Thử cái khác đi, chồng cây chuối một ngón tay đối với hắn mà nói quá đơn giản rồi." "Quá đơn giản rồi? Chẳng lẽ hắn còn biết cách không di vật những dị năng này phải không?" Lạc Bân cười giỡn nói. "Nàng thử xem đi." "Vậy được, nàng —— di chuyển một chút cái ghế bên kia." Lạc Bân bán tín bán nghi. Sưu! Vương Dần Giáp tiện tay một đạo cương khí chém tới, cái ghế bên tường quả nhiên di chuyển một chút. Bất quá, một lát sau đó, cái ghế gỗ kia ngay trong ánh mắt kinh hãi của Lạc Bân biến thành hai nửa. "Cái gì! Cái này... cái này làm sao có thể!" Lạc Bân kinh hãi nhìn Tần Lãng, "Không phải là nàng đã an bài trước sao?" "Ta có vô vị như vậy sao?" Tần Lãng cười nói, "Cái này chỉ là cương khí mà thôi, cũng không phải dị năng gì, cương khí kỳ thực thì tương đương với kiếm khí trong tiểu thuyết võ hiệp, đừng nói là chẻ cái ghế gỗ, liền xem như tấm thép cũng có thể chém ra." "Lợi hại như vậy sao?" Lạc Bân hít vào một hơi khí lạnh, rồi mong đợi hỏi, "Nàng biết không?" "Rất nhanh sẽ biết." Tần Lãng cười nói, hướng về Lạc Bân hư không một trảo, một đạo chân khí nhu hòa ấn ở trước ngực của Lạc Bân, dọa Lạc Bân lập tức kinh hãi nhảy lên, một lát sau đó nàng mới ý thức được là Tần Lãng giở trò quỷ, nhổ nước bọt mắng, "Ngươi cái tên tiểu sắc phôi này! Ngươi lại dám vụng trộm chiếm tiện nghi của ta!" "Nếu như ta không tự mình thử, nàng nhất định lại sẽ cảm thấy ta đang giở trò." Tần Lãng nói. "Cái này thật không phải là dị năng sao? Mà là công phu sao?" Lạc Bân tựa hồ sản sinh hứng thú nồng liệt, hay là công phu bây giờ nhìn thấy hiển nhiên vượt quá phạm trù tưởng tượng của nàng. "Đương nhiên là công phu." Tần Lãng cười nói, "Kỳ thực, công phu và dị năng, cũng không có giới hạn rõ ràng. Tỉ như, có dị năng giả có thể phóng xuất hỏa diễm, nhưng đối với người học võ mà nói, đồng dạng cũng có thể thông qua võ công đạt tới điểm này, riêng Phật tông, thì có Hỏa Diễm Đao, Hỏa Vân Chưởng loại công phu này, loại công phu này luyện đến nơi đến chốn sau đó, thậm chí còn hung mãnh hơn dị năng giả hệ Hỏa." "Ồ, không ngờ công phu lại có thể đạt tới tình trạng khủng bố và thần kỳ như vậy!" Lạc Bân nói, "Ai, sớm biết ta cũng luyện công thì tốt rồi —— Đúng rồi, bây giờ học võ có phải là quá muộn không?" "Bất kỳ lúc nào bắt đầu học võ cũng không muộn. Tuy nhiên, nàng cũng đừng ngây thơ cho rằng luyện vài ngày công phu là có thể phát ra cương khí, hỏa diễm các loại đồ vật, điều đó căn bản cũng không hiện thực. Trên thực tế, cho dù là người bắt đầu học võ từ nhỏ, cũng chỉ có số ít người có thể đạt tới cái gọi là trình độ thần kỳ như nàng nói." Tần Lãng thực sự cầu thị nói, "Đương nhiên, nếu như nàng luyện võ, cường thân kiện thể vẫn có thể, nhưng muốn trở thành cao thủ thì sẽ tương đối khó khăn." "Hừ, ta biết ngay không có chuyện tiện nghi như vậy." Lạc Bân nói, "Tuy nhiên, có một 'người máy' công phu cao cường như vậy cũng không tệ, sau này nếu như có 'người máy kungfu' như vậy, cho ta một cái có được hay không?" "Nếu là Lạc đại tiểu thư đã mở miệng rồi, đương nhiên là không có vấn đề." Đối với Tần Lãng mà nói, một độc nô nho nhỏ không có bất kỳ vấn đề nào. Hơn nữa, nếu là Lạc Bân đã trở thành nữ nhân của hắn, Tần Lãng tự nhiên cũng phải vì an toàn của nàng mà suy nghĩ. "Vậy nàng phải nhớ kỹ chuyện này đó." Lạc Bân lại thừa cơ đưa ra yêu cầu, "Tuy nhiên, đừng giống như tên gia hỏa này hung ác như vậy, người này nhìn thật sự quá khủng bố, quả thực giống như một ma quỷ vậy." Tần Lãng gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lạc Bân. Chỉ là, hai người Tần Lãng và Lạc Bân đều nghĩ không ra Lạc Hải Xuyên sẽ đột nhiên đến thăm. Khi nhìn đến Lạc Hải Xuyên xuất hiện ở cửa phòng, phản ứng đầu tiên của Tần Lãng chính là Lạc Hải Xuyên có phải là đến "kiểm tra đột xuất" không, điều này khiến Tần Lãng có chút chột dạ. Nếu như trước đó không có phát sinh chút gì với Lạc Bân, Tần Lãng sẽ không chột dạ, nhưng là bây giờ khi nhìn đến Lạc Hải Xuyên, trong lòng đích xác là có chút chột dạ. Bất quá, Lạc Hải Xuyên cũng không phải kiểm tra đột xuất, mà là đến mời Tần Lãng ăn cơm. Bởi vì Lạc Hải Xuyên chuẩn bị hảo hảo cảm tạ Tần Lãng, nếu như không phải Tần Lãng, lần này Lạc Hải Xuyên rất khó lập cái đại công này. Thông qua tuyến đường của Bão Thiếu Quốc, Lạc Hải Xuyên đã biết hắn lần này sắp thăng chức, hơn nữa bởi vì gia nhập trận doanh phe phái Bão gia, cho nên biên độ thăng chức sẽ không quá nhỏ. Lạc Hải Xuyên biết, mình có thể có thành quả của ngày hôm nay, Tần Lãng thật sự là công không thể mất, cho nên hôm nay sau khi nhàn rỗi, Lạc Hải Xuyên liền muốn tìm thời gian hảo hảo cảm tạ Tần Lãng, tiện thể thăm dò biết rõ Tần Lãng và con gái bây giờ phát triển đến tình trạng nào rồi. Chuyện hai ngày trước Lạc Bân và Tần Lãng ra ngoài du lịch, Lạc Hải Xuyên đương nhiên là biết, nhưng hắn không xác định Tần Lãng và Lạc Bân rốt cuộc đã tới một bước kia rồi, cho nên phải muốn biết rõ ràng điểm này. Nếu không, Lạc Hải Xuyên trở về sau đó, hắn không biết làm sao giao đại với vợ, trong nhà có hãn thê a. Nếu là nhạc phụ tương lai Lạc Hải Xuyên mời ăn cơm, Tần Lãng đương nhiên không thể cự tuyệt, thế là ba người cùng nhau ngồi xe tiến về. Kỳ thực, không chỉ ba người, lần này Tần Lãng cũng dẫn theo Vương Dần Giáp, bất quá lại không có để hắn ngồi xe mà thôi. Dù sao với năng lực của Vương Dần Giáp, liền xem như tốc độ của xe thể thao cũng có thể đuổi kịp. Hơn nữa, Tần Lãng cho rằng lời của Lạc Bân cũng có chút đạo lý, Vương Dần Giáp chính là người máy kungfu, nếu là người máy, vẫn là phải để hắn hoạt động lâu dài mới được, nếu không gân cốt đều sẽ bị gỉ.