Thiếu Niên Y Tiên

Chương 83:  Mắt chó đui mù



“Tần Lãng, bằng không chúng ta đổi một địa phương khác đi?” Lạc Bân nhìn ra được, Hoàng Mao và tên Béo đều là những kẻ bất thiện, lát nữa khẳng định còn sẽ tới tìm bọn họ gây phiền toái. “Không sao đâu.” Tần Lãng đã tính trước mà bảo đảm, “Những tên này tham lam không đáy, cũng nên nhận một chút giáo huấn rồi!” “Ai, ta chỉ sợ ngươi bị người ta giáo huấn thôi.” Lạc Bân vẫn có chút lo lắng, “Bằng không, chúng ta đi tìm thừa cảnh đi.” “Không cần tìm nữa.” Tần Lãng chỉ chỉ cửa toa xe, “Bọn họ đều đến rồi.” Lạc Bân vừa nhìn, quả nhiên là thế, thừa cảnh lúc này đang đi về phía vị trí bọn họ sở tại. Mà tên Béo và Hoàng Mao lúc trước, vừa đúng lúc đi theo phía sau bọn họ. “Kẻ ác lại đi cáo trạng trước ư? Có ý tứ.” Tần Lãng hừ lạnh một tiếng. “Ngươi nói cái gì?” Lạc Bân kinh ngạc nói, “Ngươi nói hai thừa cảnh này, lại là tới tìm chúng ta gây phiền toái?” “Dù sao cũng không giống như là tìm phiền toái cho hai người bọn họ.” Tần Lãng nhàn nhạt nói. Hắn từng nghe người ta nói, trên xe lửa có một số phi tặc, có thể cấu kết với một số thừa cảnh bại hoại, thậm chí trước đây còn từng xuất hiện “án ổ”, chính là thừa cảnh của cả một nhà ga đều có cấu kết với phần tử phạm tội, cùng nhau thu gom tiền tài. Bất quá, sau mấy năm trấn áp nghiêm ngặt, hiện tại loại tình huống này hẳn là ít hơn. “Là hai người bọn họ sao?” Một trong các thừa cảnh hỏi tên Béo. “Chính là… chính là bọn họ!” Tên Béo vừa gật đầu, vừa gãi tay của hắn, lúc này một cánh tay của hắn không chỉ sưng lên rất nghiêm trọng, mà ngay cả da cũng bị cào nát rồi, hai người tìm nhân viên phục vụ kiếm được một chút thuốc sát trùng, thuốc mỡ tiêu viêm gì đó bôi ở trên tay, nhưng là lại không có chút tác dụng nào. Cho nên, tên Béo biết mình tám thành là “trúng chiêu” rồi, thế là thông qua quan hệ tìm được hai thừa cảnh, chuẩn bị buộc Tần Lãng giao ra “thuốc giải”. “Làm phiền hai vị, đi với ta một chuyến.” Vị thừa cảnh kia nói với Tần Lãng và Lạc Bân. “Dựa vào cái gì?” Lạc Bân lạnh lùng nói, khí chất băng lãnh và cao ngạo khiến vị thừa cảnh này cũng không khỏi sững sờ một chút. Sau một lát, thừa cảnh mới nói: “Hai vị hành khách này tố cáo hai vị mang theo một số vật phẩm trái phép, hơn nữa còn gây ra thương tổn nhân thân cho bọn họ, cho nên chúng ta muốn điều tra lấy chứng cứ đối với hai vị, hi vọng hai vị phối hợp!” “Điều tra chúng ta ư?” Tần Lãng không khỏi cười lạnh, nghĩ không ra lại còn đụng phải tình huống giặc hô bắt giặc. “Không sai! Chúng ta phải điều tra hai vị! Để tránh hai vị uy hiếp đến sự an toàn của các hành khách khác!” Giọng điệu của thừa cảnh rất nghiêm khắc. Bất quá, đúng lúc này, cửa toa xe lại xuất hiện bốn thừa cảnh. Không, hẳn là ba người, người phía trước nhất tựa như là trưởng tàu. Vị trưởng tàu này còn tương đối trẻ tuổi, nhiều nhất cũng không đến hai mươi tám chín tuổi, bất quá trên người hắn lại đã có mấy phần uy nghiêm. Trưởng tàu đi thẳng tới trước mặt Tần Lãng và Lạc Bân, hỏi: “Tiểu Băng, cháu không sao chứ? Muốn đi tàu cũng không nói với ta một tiếng, ta trực tiếp cho cháu một vé giường mềm, còn không cần bỏ ra tiền nữa chứ.” “Được rồi, nhị biểu ca, anh đây không phải là đào tường nhà công ư.” Lạc Bân cũng cười rộ lên, nàng biết nhị biểu ca này nhận được tin nhắn của mình, cuối cùng cũng kịp thời chạy đến. Những tên phi tặc trên xe lửa này có ngông cuồng đến mấy, khẳng định cũng không dám đắc tội trưởng tàu. Quả nhiên, thấy trưởng tàu ra mặt, thái độ của hai thừa cảnh lúc trước lập tức chuyển biến, nụ cười trên mặt như gió xuân tháng ba ấm áp: “Trưởng xe Hoàng, ngài đến rồi.” “Hai người các cậu làm gì ở đây?” Trưởng tàu hỏi. “Chúng tôi chỉ là tuần tra theo thông lệ, ở đây có hai hành khách phần tay bị lây nhiễm, chúng tôi tới hỏi thăm tình huống ——” “Da bị ngứa rồi thì đi kiếm thuốc trị viêm da bôi lên là được, đâu ra lắm chuyện như vậy. Bằng không, trạm tiếp theo xuống xe đi gặp bác sĩ.” Trưởng tàu có chút không kiên nhẫn mà đuổi tên Béo, Hoàng Mao và những người khác đi. Tên Béo và Hoàng Mao vừa nhìn người ta thế mà lại có thể mời được trưởng tàu ra mặt, quan hệ khẳng định không phải bình thường, thua ở trong tay hai tiểu tử này cũng chỉ có thể chấp nhận nhận thua, bọn họ đâu có gan dám xung đột với trưởng tàu. “Tiểu Băng, vị này là bạn học của cháu?” Trưởng tàu có chút cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tần Lãng. Ở trong mắt hắn, Lạc Bân chính là hòn ngọc quý trên tay của cả một nhà, tuyệt đối không thể “người tài giỏi không được trọng dụng”. “Vâng, anh ấy là bạn học của cháu Tần Lãng, vừa từ thành phố An Dung về trường học.” Lạc Bân nói một câu làm rõ nàng và Tần Lãng chỉ là ngẫu nhiên gặp được, sau đó lại nói với Tần Lãng, “Tần Lãng, đây là nhị biểu ca của ta Hoàng Hạo Phong.” “Chào anh.” Tần Lãng chào hỏi Hoàng Hạo Phong. Hoàng Hạo Phong qua loa gật đầu, sau đó nói với Lạc Bân: “Tiểu Băng, đi với ta đến phòng trưởng tàu đi, sau này nếu như cháu đi xe lửa, ngàn vạn lần phải chào hỏi ta một tiếng, bằng không thật sự muốn xảy ra chuyện gì, dì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta!” “Không cần đi rồi, lát nữa cháu xuống xe rồi.” Lạc Bân nói, “Anh mau đi làm việc đi, trưởng tàu không thể tự ý rời khỏi vị trí quá lâu được. Huống chi, có anh che chở cháu, ai còn dám tìm cháu gây phiền toái chứ.” Hoàng Hạo Phong nghĩ thầm cũng đúng là như thế, đã có hắn ra mặt rồi, chuyến tàu này khẳng định không còn ai dám tìm phiền toái cho Lạc Bân nữa. Cái gọi là huyện quan không bằng quản lý hiện tại, chuyến xe này chính là địa bàn của Hoàng Hạo Phong, ai dám đi đắc tội hắn chứ. “Vậy Tiểu Lý, làm phiền anh canh chừng toa xe này một lát.” Hoàng Hạo Phong nói với một thừa cảnh bên cạnh. “Yên tâm đi, Trưởng xe Hoàng.” Vị thừa cảnh kia gật đầu, dù sao đây cũng là chức trách của hắn, hơn nữa lại còn có thể kéo gần quan hệ với trưởng tàu, hà cớ gì mà không làm chứ. “Tiểu Băng, vậy ta đi trước đây, về nhà thay ta chào hỏi dì và dượng nhé.” Hoàng Hạo Phong nói khi rời đi. “Lạc Bân, cháu thật được đó.” Tần Lãng cười nói với Lạc Bân, biết nàng làm ra chuyện này, hai tên Hoàng Mao và tên Béo kia khẳng định không dám đến gây phiền toái nữa. Chỉ có điều, hai tên này hiện tại ngứa ngáy khó chịu, không biết bọn họ có thể chống đỡ đến lúc nào. Có Hoàng Hạo Phong tự mình chào hỏi, lại có thừa cảnh chuyên môn hộ tống, tên Béo và Hoàng Mao có gan trời cũng không dám đến trêu chọc Tần Lãng và Lạc Bân nữa, cho nên chặng đường kế tiếp, ngược lại là thanh tịnh không ít. Bất quá khi Tần Lãng và Lạc Bân đến ga xe lửa thành phố Hạ Dương, tên Béo và Hoàng Mao cũng đi theo ngay sau đó. Tần Lãng biết hai tên này không cam tâm, thế là để Lạc Bân đi taxi về trường trước, hắn tìm một lý do ở lại, chặn tên Béo và Hoàng Mao lại. Thật ra, cho dù Tần Lãng không đi chặn tên Béo và Hoàng Mao, hai người bọn họ cũng nhất định phải tìm Tần Lãng. Trên xe lửa, tên Béo và Hoàng Mao đã cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, một cánh tay của hai người bọn họ đều bị cào nát rồi, trên xe lửa bọn họ suýt chút nữa bị cảm giác ngứa ngáy khó chịu này bức cho phải nhảy khỏi xe lửa. Ở cửa xuất trạm, Tần Lãng chặn hai người bọn họ lại. Tên Béo lập tức xông tới, đưa tay muốn nắm Tần Lãng, nhưng là cân nhắc đến sự tao ngộ lúc trước, ở trong mắt tên Béo và Hoàng Mao, Tần Lãng cứ như là toàn thân mọc đầy gai độc, hắn cũng không dám tùy tiện đụng chạm, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, bớt nói nhảm đi, mau đưa thuốc giải cho chúng ta!” “Xem ra các ngươi nhận được giáo huấn còn chưa đủ sâu sắc a.” Tần Lãng hừ lạnh một tiếng. “Tiểu tử ngươi muốn chết!” Hoàng Mao lúc này cũng bắt đầu kiêu căng, dứt khoát từ sau mông móc ra một cây tiểu đao, quơ quơ trước mặt Tần Lãng, “Mẹ kiếp! Ngươi mà không đưa thuốc giải, lão tử giết chết ——” Lời này của Hoàng Mao còn chưa nói xong, liền cảm giác trên lưng bị một thanh chủy thủ dí vào, mà vừa quay đầu lại, tên Béo cũng là như thế, sau lưng hai người bọn họ lần lượt đứng hai người, kẹp bọn họ lại ở giữa, một trong số đó cung kính hỏi Tần Lãng một tiếng: “Tần ca, xử lý bọn họ thế nào?” “Cứ đưa đi trước, hỏi cho rõ ràng tình huống.” Tần Lãng nói. Tên Béo và Hoàng Mao nhất thời cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, nghĩ thầm hôm nay thật sự là mắt chó đui mù rồi, trước là chọc phải thân thích của trưởng tàu, lúc này lại chọc phải một đại ca địa đầu xà, ở trên địa bàn của người ta mà kiêu căng, đây không phải là lão thọ tinh thắt cổ chê mạng dài sao!