Thiếu Niên Y Tiên

Chương 826:  Yêu Nghiệt



Sắc đẹp? Quyền lực? Xem ra không chỉ hữu dụng với loài người, mà đối với động vật cũng hữu dụng. Chẳng trách, trong rất nhiều chủng tộc động vật, đều tranh giành nhau làm Vương Giả, Vương Hậu của chủng quần, bởi vì một Vương Giả của chủng quần, liền có nghĩa là có thể đối với toàn bộ chủng quần phát hiệu thi lệnh, có thể tùy ý cùng giống cái trong chủng quần giao phối, mà những động vật giống đực khác chỉ có thể đối mặt trăng sáng điên cuồng gào thét, thủ dâm. Cho nên, trong chương trình «Thế giới động vật», những cuộc chiến tranh đoạt vương vị đều hết sức tàn khốc, thậm chí đều lấy mạng tương bác, có thể thấy sắc đẹp và quyền lực, quả thật không có giới hạn chủng quần. “Yêu nghiệt a! ~” Nghe thấy yêu cầu của Béo Hổ, Tần Lãng nhịn không được phát ra một tiếng cảm thán. Yêu cầu của Béo Hổ tuy rằng quá đáng, thế nhưng lại khiến Tần Lãng yên tâm không ít. Tần Lãng ước gì Béo Hổ tên kia trầm mê vào sắc đẹp và quyền lực, như vậy cũng liền có thể đoạn tuyệt niệm tưởng của nó đối với nguyên chủ nhân, tiện cho Tần Lãng khống chế. Thấy Tần Lãng không nói lời nào, Béo Hổ lại tiếp tục nói: “Chủ nhân, ta biết con hồ ly kia cũng là dị thú, thế nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn mở ra linh trí, thủ đoạn cũng không bằng ta, làm sao có thể làm tay trái tay phải của ngài chứ?” Nhìn xem, tên kia ngay cả nói lời nói xấu cũng đã học được rồi. Tần Lãng biết rõ, đã đến lúc tỏ thái độ rồi, thế là hắn hướng Béo Hổ nói: “Hỏa Linh Tuyết Hồ tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn mở ra linh trí, thế nhưng trải qua sự bồi dưỡng của ta, sớm muộn gì nó cũng có thể đi đến bước này. Mặc kệ nói thế nào, Hỏa Linh Tuyết Hồ đối với chủ nhân như ta lại trung tâm không hai. Còn như ngươi —— ngươi lại là nhị thần, nói thật, sự tin tưởng của ta đối với ngươi vẫn còn chưa đủ.” “Chủ nhân, ta không phải đã hướng ngài phát thệ rồi sao?” Béo Hổ biểu hiện ra sự khát vọng quyền lực mãnh liệt, thế nhưng nó có thông minh đến mấy, cũng sẽ không nghĩ đến đây là chiến thuật dục cầm cố túng của Tần Lãng. Phàm mọi việc mà có được quá dễ dàng thì sẽ không biết quý trọng, cho nên Tần Lãng đương nhiên sẽ không dễ dàng để Béo Hổ có được quyền lực mà nó khát vọng. “Ừm...” Tần Lãng do dự thật lâu, sau đó đưa ra một quyết định có vẻ rất khó khăn: “Béo Hổ, tuy rằng ta không tin bất kỳ lời thề nào của ngươi, thế nhưng ta tin vào trực giác, trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi hẳn là đáng để ta tín nhiệm. Được rồi, ta đồng ý thỉnh cầu của ngươi, hy vọng ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng.” “Chủ nhân xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!” Cuối cùng cũng có được quyền lực khát vọng, Béo Hổ biểu hiện hết sức hưng phấn. Phụ mẫu của Tần Lãng sáng sớm đã đi làm rồi, thế nhưng mẫu thân Tiết Dĩnh Liên vẫn coi như là hiền thê lương mẫu, cho nên để lại bữa sáng cho Tần Lãng. Mà Béo Hổ, vẫn là ăn cá phi lê, tên này hiện tại đã thích mùi vị cá biển rồi. Sau khi Tần Lãng vội vàng ăn xong bữa sáng, liền dẫn Béo Hổ ra ngoài. Sau khi ra ngoài, Tần Lãng triệu Tác Lãng đến, sau đó trịnh trọng hướng Tác Lãng phân phó: “Từ nay về sau, ngươi cứ nghe lời sai bảo của Béo Hổ.” Tác Lãng gật đầu đáp lời, sau đó hướng Béo Hổ khom người hành lễ, quả nhiên xem Béo Hổ như chủ nhân. Lòng hư vinh của tên Béo Hổ này được thỏa mãn lớn lao, biểu hiện hết sức hưng phấn. Kiến Tượng Hòa Thượng đối với cách làm của Tần Lãng hết sức không hiểu, nhịn không được hướng Tần Lãng hỏi: “Chủ nhân, bất quá chỉ là một con mèo mà thôi, ngài có phải hay không quá sủng ái nó rồi?” Nghe lời này, Béo Hổ lập tức nhe răng nhếch miệng về phía Kiến Tượng. “Kiến Tượng, con mèo này cũng không đơn giản đâu a.” Tần Lãng cười ha ha, “Ngươi cứ nhìn xem đi, sau này Béo Hổ sẽ là cánh tay trái cánh tay phải của ta đó, ha ha~” Nghe lời khẳng định của Tần Lãng, Béo Hổ biểu hiện càng thêm đắc ý. Kiến Tượng Hòa Thượng nghe Tần Lãng nói như thế, tuy rằng hết sức không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Dù sao, Kiến Tượng cũng biết một điều, đừng nhìn Tác Lãng hiện tại nghe lời phân phó của con mèo này, thế nhưng chủ nhân chân chính của những độc nô này vẫn là Tần Lãng, điều này là không thể thay đổi. Tần Lãng chỉ cần một câu nói, liền có thể tước đoạt quyền khống chế của Béo Hổ đối với Tác Lãng. Tần Lãng gọi điện thoại cho Đào Nhược Hương, được biết Ngụy Nhất Phi đã đi đầu án tự thú rồi, hơn nữa chủ động giao ra một phần tang vật, xem ra thật sự dự định khai báo thành thật sẽ được khoan hồng, chờ đợi xử lý rồi. Hành vi của Ngụy Nhất Phi, cũng liền đại biểu cho sự thỏa hiệp tạm thời của Địa Thử Môn. Trong thời gian ngắn, Địa Thử Môn xem ra sẽ không đối đầu với Ngọa Long Đường và Tần Lãng nữa rồi, mà Đào Nhược Hương đương nhiên cũng liền có thể thuận lợi phá án, cái này cũng coi như là hoàn thành viên mãn đại án đầu tiên mà nàng tiếp nhận. Còn như Ngụy Nhất Phi trong thời gian thi hành án có trốn chạy hay không, vậy thì không phải là trách nhiệm của Đào Nhược Hương rồi. Từ trong điện thoại, Tần Lãng nghe ra tâm tình của Đào Nhược Hương rất tốt, dù sao đây là vụ án đầu tiên nàng tiếp nhận, khai môn đại cát, đã đề thăng rất lớn lòng tin làm cảnh sát của nàng. Ngoài ra, Đào Nhược Hương thông báo cho Tần Lãng, Ngô Văn Tường tự mình thị sát vụ án này, hơn nữa hắn đối với tiến triển của vụ án hết sức hài lòng. Ngô Văn Tường nhất định phải hài lòng a, vừa mới nhậm chức lập tức có thể phá một đại án, với tư cách là người kiêm nhiệm chức cục trưởng cục cảnh sát, cái này cũng coi như là một thành tích chính trị của hắn rồi. Thế nhưng, chỉ có Tần Lãng biết rõ chuyện này không đơn giản như vậy, cho nên sau khi kết thúc cuộc gọi với Đào Nhược Hương, Tần Lãng đã liên hệ với Trịnh Dĩnh Văn, thông báo cho Trịnh Dĩnh Văn về việc Địa Thử Môn phía sau tồn tại “đại nhân vật”, hy vọng thông qua nàng nhắc nhở Hứa Sĩ Bình một chút. Tần Lãng không phải người trên chính trường, không biết là vị đại nhân vật nào đã dấy lên dã tâm đối với Bình Xuyên tỉnh, thế nhưng hắn tin tưởng Hứa Sĩ Bình hẳn là sẽ biết một ít. Còn như làm sao ứng đối, đó là chuyện của Hứa Sĩ Bình, không liên quan đến Tần Lãng hắn. Nếu như Hứa Sĩ Bình dễ dàng như vậy đã bị người khác xử lý rồi, hắn cũng không có khả năng ngồi ở vị trí hôm nay. Còn như Võ Minh Hầu, Tần Lãng hiện tại không muốn liên hệ con cáo già này, bởi vì Võ Minh Hầu mỗi lần đều thử đem Tần Lãng bắt đi làm khổ lực cho hắn. Tuy rằng Tần Lãng có được một tấm “Giám Sát Lệnh”, thế nhưng hắn phát hiện vật này thật sự là khoai lang nóng bỏng tay, từ khi hắn cầm lấy cái bảng hiệu này, bất kể là Võ Minh Hầu hay Võ Thái Vân, tựa hồ đều cảm thấy hắn đương nhiên phải làm việc cho Long Xà Bộ Đội, đây cũng không phải là hiện tượng tốt đẹp gì a. Bất kể là chuyện của Hứa Sĩ Bình hay Võ Minh Hầu, đều còn chưa tới lượt Tần Lãng hắn nhọc lòng, cho nên hắn quyết định trước tiên chăm lo tốt chuyện của chính mình. Vì vậy, Tần Lãng hẹn Lục Thanh Sơn, Đường Tam và những người khác ở Đỉnh Thịnh Trà Lâu tụ họp một chút, thương nghị chỉnh hợp chuyện Ngọa Long Đường. Nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm rồi, đang muốn gọi điện thoại cho Đường Tam, chiếc xe Alto của tên kia liền ‘kít’ một tiếng dừng lại bên cạnh Tần Lãng, sau đó vẫy vẫy tay về phía Tần Lãng. Sau khi lên xe, Đường Tam mới hướng Tần Lãng nói: “Huynh đệ, lại họp rồi à? Ngươi gần đây thích họp hành rồi hay sao thế?” “Mẹ kiếp, ngươi cho rằng ta là quan chức, thích họp hành sao?” Tần Lãng khẽ nói, “Còn không phải là chuyện của Ngọa Long Đường sao, Lục Thanh Sơn là huynh đệ của chúng ta, hiện tại có người đối với Ngọa Long Đường hổ thị đan đan, chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ hắn.” Tần Lãng đại khái kể lại chuyện Địa Thử Môn cho Đường Tam nghe một chút. “Ta thao! Bọn chuột đất Địa Thử Môn chuyên trộm gà trộm chó kia, thế mà lại còn muốn nhúng tay vào chuyện của Ngọa Long Đường sao? Chơi hắn!” Đường Tam mắng, “Thế nhưng, Địa Thử Môn tuy rằng thần bí một chút, nhưng lại là môn phái giang hồ thực sự, thực lực và nội tình hẳn là không kém, Ngọa Long Đường của Lục Thanh Sơn xác thực là có yếu kém một chút.” “Không sai, cho nên ta mới triệu tập mọi người tụ họp một chút.” Tần Lãng nói, “Huống hồ, ngươi cũng biết, hiện tại không chỉ là Địa Thử Môn, còn có Thập Điện Diêm La Môn, thậm chí còn có những thế lực khác, đều đối với hắc đạo của Bình Xuyên tỉnh hổ thị đan đan, xem ra rất nhiều người đều muốn ăn một miếng thịt mỡ do Diệp gia để lại!” “Mẹ kiếp! Giết! Giết! Giết! Lão tử đang lo không có cơ hội giết người!” Đường Tam hung tướng lộ rõ.