Đối với Tần Lãng, vị khách không mời này, lão linh miêu hiển nhiên vẫn có chút kiêng kị, nó chắc không ngờ Tần Lãng lại tìm được đến nơi này. Tuy nhiên, ở đây nó tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, lại còn phát ra tiếng cảnh cáo về phía Tần Lãng, muốn hắn tự mình rời đi. "Lão linh miêu, ta sẽ không rời khỏi đây." Tần Lãng đi thẳng về phía trước, đến vị trí cỗ quan tài. "Nếu ngươi thức thời, nhanh chóng đầu nhập vào ta, ta sẽ cho ngươi một đường sống. Nếu ngươi dám cản trở ta, vậy thì hôm nay chính là tử kỳ của ngươi đấy, lão linh miêu!" "Meo meo—— ngươi đừng hòng! Ta chỉ trung thành với chủ nhân của ta!" Tần Lãng biết con lão linh miêu này nghe hiểu lời mình nói, nhưng hắn không ngờ nó lại có thể giao lưu cấp độ tinh thần với hắn. Xem ra, lão linh miêu này quả nhiên có chút "đạo hạnh" rồi. "Ngươi đã ngoan cố như vậy, vậy thì ta cũng không để ý xử lý ngươi." Tần Lãng tiếp tục đi về phía trước, hướng đến quan tài. "Người ngu xuẩn! Các ngươi luôn nghĩ mình cao cao tại thượng, chưởng khống tất cả, nhưng chẳng qua chỉ là biết đi bằng hai chân mà thôi, có gì ghê gớm chứ, ta cũng biết đi bằng hai chân. Huống chi, ta còn ăn thịt mấy người rồi, mùi vị cũng không ngon bằng cá. Ngươi là kẻ ngu xuẩn, đã đến nơi này thì đừng hòng sống trở về, nhưng thịt của ngươi linh khí rất nhiều, ta nhất định sẽ ăn ngươi đến mức xương cốt cũng không còn một mảnh." Con lão linh miêu này dùng tinh thần lực của nó hung hăng đáp lại Tần Lãng. Tần Lãng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị một con mèo uy hiếp đến mức này. Tần Lãng cười lạnh một tiếng, tiếp tục đi thẳng về phía trước, nghĩ thầm ngươi con mèo này lại dám uy hiếp lão tử, không biết ngươi có mấy bản lĩnh. "U... u..." Ngay lúc này, lão linh miêu phát ra một tiếng bi minh trầm thấp mà kéo dài. Tiếng kêu của nó khiến người ta có cảm giác quỷ khóc sói gào, không lạnh mà run. Trong tiếng kêu đó, cái quan tài đặt trên tế đàn đột nhiên run rẩy một chút. Đúng vậy, cái quan tài kia lại động rồi! Thật ra, ngay cả Tần Lãng cũng giật mình một cái, quan tài động rồi, có nghĩa là thứ nằm bên trong cũng động. Phàm là những thứ đã chết rất lâu, một khi nhúc nhích, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng thu thập. U... u! Lão linh miêu vẫn còn đang kêu gào, dường như đang chiêu hồn. Tần Lãng vốn định dùng thủ pháp ám khí xử lý con lão linh miêu này, nhưng hắn lại tạm thời thay đổi chủ ý, bởi vì thứ khiến hắn kiêng kị lúc này tuyệt đối không phải con linh miêu kia, mà là "thứ" bên trong quan tài. "Phanh!" Nắp quan tài đá nặng nề bay lên, sau đó nặng nề mà rơi xuống đất. Dưới ánh trăng, một bàn tay mọc đầy lông trắng thò ra từ bên trong quan tài, rồi một bóng trắng bay ra nhanh như chớp, đâm thẳng về phía Tần Lãng với tốc độ cực nhanh. Nhanh! Nhanh đến không thể tưởng tượng nổi! Tần Lãng gần như còn chưa nhìn rõ chân thân của bóng trắng này, đã bị nó đụng cho bay lên. Đồng thời Tần Lãng cảm thấy hộ thể chân khí của mình gần như đều bị đụng nát, thân thể của hắn bay trong không trung hơn hai mươi mét, rồi nặng nề mà đụng vào trên mặt đá, lực va đập khổng lồ khiến tảng đá cũng xuất hiện vết nứt. "Phụt!" Một ngụm máu tươi từ miệng Tần Lãng phun ra. Chỉ một chiêu, Tần Lãng đã bị thương. Mà Hỏa Linh Tuyết Hồ đã nhanh hơn một bước nhảy ra khỏi người Tần Lãng, rơi xuống tảng đá bên cạnh, lo lắng nhìn Tần Lãng. "Phanh!" Không cho Tần Lãng bất kỳ cơ hội trị thương nào, bóng trắng kia thấy Tần Lãng chưa chết, lại lần nữa lao tới. Thứ này tốc độ cực nhanh, quả thực giống như một quả pháo hình người. "Hỏa Linh, ngươi đi đối phó con linh miêu kia!" Tần Lãng nói với Hỏa Linh Tuyết Hồ. Thật ra, căn bản không cần Tần Lãng phân phó, bởi vì lão linh miêu cũng đã để mắt tới Hỏa Linh Tuyết Hồ. Đối với lão linh miêu này mà nói, dị thú như Hỏa Linh Tuyết Hồ chính là thức ăn yêu thích nhất của nó. Huống chi, đối với lão linh miêu này, đã là thứ trong quan tài đi ra, vậy thì Tần Lãng cũng chỉ là một người chết mà thôi. "Oanh!" Tần Lãng vừa lóe người tránh đi, liền thấy bóng trắng kia ngạnh sinh sinh đâm nát tảng đá ban nãy. Lực lượng kinh khủng như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi! Đương nhiên, thứ này tuyệt đối không phải sinh vật sống, nhưng lại khủng bố hơn sinh vật sống. Ngay khoảnh khắc nó đâm nát tảng đá, Tần Lãng mới nhìn rõ hình dáng của thứ này. Thì ra đây là một cỗ thi thể mọc đầy lông trắng, giữa lớp lông trắng dày đặc, vảy sáng lấp lánh, dường như cỗ thi thể này lại còn mọc cả vảy giáp. "Đậu xanh rau má, đây là quái vật gì!" Tần Lãng lộn ngược một cái, mũi chân móc vào khe hở của nham thạch, triển khai thân pháp "Bọ Cạp Bò Ngược Thành", với tốc độ cực nhanh leo lên trên một tảng đá cao. Sau khi tiến vào Võ Huyền, Tần Lãng phát hiện mình thi triển bất kỳ chiêu thức nào cũng có thể linh hoạt tự nhiên, thân pháp cũng nhanh hơn trước rất nhiều. Nhưng Tần Lãng vừa leo lên tảng đá, cỗ cương thi lông trắng này đã đuổi sát tới. Thứ này tuy là thi thể, nhưng một chút cũng không "cứng đơ", ngược lại cực kỳ linh hoạt, tốc độ vọt lên tảng đá thậm chí còn nhanh hơn Tần Lãng mấy phần. Thật ra, Tần Lãng là lần đầu tiên nhìn thấy cương thi chân chính, mặc dù lời đồn nói rằng có một số trộm mộ bị cương thi ăn thịt, Tần Lãng vẫn không tin lắm. Vừa vọt lên tảng đá, cương thi lông trắng này liền nhào tới Tần Lãng, người còn chưa tới, há to miệng đã phun ra một ngụm sương mù màu xanh lục về phía Tần Lãng—— Thi khí! Đây là một loại độc khí mang theo thi độc, cương thi lông trắng này hoàn toàn là một cỗ máy giết chóc, cho dù là trong tình huống lực lượng có thể áp chế Tần Lãng, lại còn phun ra thi khí, hiển nhiên nó muốn toàn lực xuất thủ, chỉ cầu với tốc độ nhanh nhất tiêu diệt Tần Lãng. Đối với các võ giả khác, chỉ cần hít vào loại thi khí ngàn năm này, trong khoảnh khắc sẽ trúng độc. Nhưng đối với Tần Lãng mà nói, sau khi bước vào cấp độ Võ Huyền, tiềm năng của Vô Tướng Độc Thể đã dần dần hiển hiện, bất kỳ độc tố nào đối với hắn ảnh hưởng đều rất có hạn, hơn nữa chỉ sẽ trở thành "dưỡng chất" mà Vô Tướng Độc Thể của hắn thôn phệ. Thi khí này mặc dù không có tác dụng gì đối với Tần Lãng, nhưng Tần Lãng vẫn bị hun đến không thở nổi, bởi vì thi khí này thực sự quá thúi quá thúi rồi! Cái này mẹ nó quả thực giống như ngụm khí đầu tiên phun ra của một người miệng thối nồng nặc sau khi ngậm miệng ngàn năm, mùi thối đó hoàn toàn có thể khiến tất cả đậu hũ tươi của một nhà máy chế biến đậu hũ trong khoảnh khắc đều biến thành đậu hũ thối. Tần Lãng thực sự chịu không nổi, hắn trực tiếp nhảy xuống từ tảng đá. Nhưng cương thi lông trắng không cho Tần Lãng bất kỳ cơ hội thở dốc nào, trực tiếp bám sát theo tới, nắm đấm oanh nát không khí, đánh tới sau lưng Tần Lãng. "Huyết Nha Phù Thủy!" Mắt thấy là phải bị cương thi lông trắng đánh trúng, thân thể đang nhanh chóng rơi xuống của Tần Lãng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, sau đó cả người xoay chuyển một cái trong không trung, vừa vặn tránh được nắm đấm của cương thi lông trắng, rồi lại xoay một cái, lướt tới trên một tảng đá thấp bé khác. Huyết Nha Phù Thủy, đây là công phu Tần Lãng học được từ những con hắc tuyết nha trong sơn cốc mà Âm Vô Hoa ẩn cư. Tinh túy của môn công phu này nằm ở thân pháp nhẹ nhàng, quỷ dị. Những con hắc tuyết nha trong sơn cốc, chúng săn bắt cá rắn trong nước, vì cá thể rất nhỏ, cũng chỉ có thể dựa vào thân pháp để đánh lén, nếu không chẳng những không thể săn được thức ăn, ngược lại còn sẽ trở thành thức ăn của cá rắn. Vì vậy thân pháp chúng lướt qua mặt nước vô cùng nhẹ nhàng mà quỷ dị đa biến. Lúc trước Tần Lãng nhìn thấy cảnh tượng hắc tuyết nha và cá rắn thôn phệ lẫn nhau, đã mang đến cho hắn một chấn động cực lớn, và hắn đã lĩnh ngộ ra chiêu thức võ học từ trên người hắc tuyết nha và cá rắn. Chỉ là, lúc đó cảnh giới của Tần Lãng không đủ, không cách nào thi triển ra thân pháp cao minh này. Hiện tại, trong thời khắc nguy hiểm, Tần Lãng thi triển ra chiêu "Huyết Nha Phù Thủy" này, quả nhiên tránh được đòn chí mạng của cương thi lông trắng. Chiêu này, thậm chí còn cao minh hơn cả khinh thân công phu "Yến Tử Tam Sao Thủy" được truyền tụng trên giang hồ.