Thiếu Niên Y Tiên

Chương 78:  Đêm Xuân Mừng Mưa



Lật mình vượt qua tường, Tần Lãng gọi điện thoại cho Hàn Tam Cường, bảo người này mau chóng tìm một hiệu thuốc bắc hoạt động về đêm. Những người như Hàn Tam Cường vốn dĩ là chuyên ăn chơi giải trí tới khuya lắm rồi, sau khi nhận được điện thoại của Tần Lãng, hắn vội vàng tự mình lái xe tới, đồng thời bố trí đám tiểu đệ hành động khắp nơi, khiến cho một số người trên đường cứ ngỡ Hàn Tam Cường lại có "đại hành động" gì đó, ngay cả cảnh sát tuần tra đêm cũng trở nên căng thẳng, ai ngờ những người này chỉ là để tìm kiếm tiệm thuốc bắc mở cửa về đêm mà thôi. Nhiều người thì dễ làm việc, câu này quả thực không giả, rất nhanh Tần Lãng rốt cuộc cũng tìm được một tiệm thuốc bắc, sau đó phối chế một thang thuốc bắc trị cảm mạo phong hàn, vội vàng trèo tường trở về ký túc xá của Đào Nhược Hương. Cửa ký túc xá của Đào Nhược Hương vừa mở ra, Tần Lãng kinh ngạc suýt chút nữa làm rơi cả thang thuốc bắc trong tay, cả người thật giống như bị "Medusa" Đào Nhược Hương biến thành tượng đá: "Đẹp... quá đẹp rồi!" Tần Lãng cảm thán trong lòng, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Lúc này Đào Nhược Hương vừa tắm rửa xong, trên người mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, để phòng ngừa xuân quang lộ ra, thân trên còn khoác một chiếc áo sơ mi trắng, đi một đôi dép lê lông xù. Thế nhưng, then chốt là với dáng người của Đào Nhược Hương, giản dị chính là "xuân sắc đầy vườn không giữ được", chiếc áo sơ mi kia vốn là dùng để che giấu cảnh xuân, thế nhưng bởi vì đôi gò bồng đảo như muốn xé rách áo mà vọt ra của nàng, trái lại có một cảm giác như che càng thêm lộ, làm nổi bật một loại "lực bạo tạc" đáng kinh ngạc và sức hấp dẫn, lại thêm khuôn mặt và bờ môi đỏ au sau khi vừa tắm xong, cùng với mái tóc còn ẩm ướt, cùng cẳng chân thon dài bên dưới gấu váy... đều phóng thích một loại sức hấp dẫn chí mạng, khiến Tần Lãng thậm chí có thể đứng ngây ra ở đó. "Đứng đần ra làm gì, mau vào đi chứ, khụ khụ~" Đào Nhược Hương thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Tần Lãng, trong lòng thậm chí có chút hơi đắc ý, dù sao điều này chứng minh mị lực của nàng vẫn còn rất mạnh mà. Tần Lãng lúc này mới hoàn hồn, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi đi sắc thuốc." Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền lan tỏa một luồng mùi thuốc bắc, sau đó, Tần Lãng bưng thang thuốc bắc đã sắc xong tới, đưa đến trong tay Đào Nhược Hương: "Uống hết lúc còn nóng, rồi ngủ thêm một giấc, sáng ngày thứ hai là sẽ khỏi hẳn!" "Đắng quá... thật sự có thần hiệu như thế sao? Nghe nói hiệu quả của thuốc bắc khá chậm mà." Đào Nhược Hương uống một ngụm hỏi. "Tôi là thần y rất lợi hại, cô làm sao có thể lấy tôi ra so sánh với thầy lang giang hồ bình thường chứ?" Tần Lãng hừ một tiếng, "Đừng ngây người nữa, mau chóng uống hết, rồi đi ngủ một giấc ngon lành đi!" Giao phó xong việc, Tần Lãng liền chuẩn bị đi. Thấy Tần Lãng bất chấp mưa nhỏ gió lạnh đi mua thuốc cho mình, trong lòng Đào Nhược Hương tự nhiên là có chút cảm động, nói với Tần Lãng: "Đừng vội trở về, anh ở chỗ tôi tắm nước nóng một cái đi, ký túc xá học sinh không có bình nóng lạnh đâu." Tần Lãng ở ký túc xá trước nay vẫn là tắm nước lạnh, nhưng mà đề nghị này của Đào Nhược Hương thật sự quá hấp dẫn, nghĩ đến trong phòng tắm có khả năng còn lưu lại mùi hương cơ thể mê người của Đào Nhược Hương, Tần Lãng thật sự nội tâm một trận sục sôi, nhưng mà trên miệng lại nói: "Cái này không tốt lắm đâu, có gây ra bất kỳ ảnh hưởng bất lợi gì cho cô không?" Đào Nhược Hương nhìn như nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Cũng đúng, hình như là không hay lắm chứ." Tần Lãng lập tức giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, trong lòng tự nhủ mình cũng không phải là miệng tiện sao, nói cái gì ảnh hưởng không tốt chứ. Ai ngờ Đào Nhược Hương chợt nở nụ cười duyên dáng: "Dì Đào của anh sẽ quan tâm những điều này sao. Mau lăn vào tắm đi, đừng có làm lỡ buổi học ngày mai —— khụ khụ!" Tần Lãng vui mừng khôn xiết, chuồn thẳng vào phòng tắm của Đào Nhược Hương. Đáng tiếc là, trong phòng tắm này chỉ còn lưu lại mùi sữa tắm, làm gì còn mùi hương cơ thể trong truyền thuyết nữa, nhưng mà nghĩ đến chỗ này là phòng tắm chuyên dụng của Đào Nhược Hương, còn những chiếc khăn tắm này đều là nàng đã dùng qua, trong lòng Tần Lãng liền giống như bị chích huyết gà vậy, ngay cả tiểu Tần Lãng cũng thoáng cái tinh thần tỉnh táo lại. Nhìn cậu em quá đỗi kích động này, Tần Lãng vừa tắm vừa nói thầm: "Tiểu gia hỏa, mày có hưng phấn cũng vô dụng, tao cũng không phải thằng Triệu Khản kia, không thể nào ở đây tự xử được." Đừng nói, sau khi mắc mưa lại tắm nước nóng một cái, quả thật là dễ chịu. Tắm xong, Tần Lãng thấy trên ghế ngay cửa phòng tắm có đặt một chiếc áo thun sạch sẽ, bên trên có in logo của Thất Trung, cái này hẳn là đồ phát cho giáo viên khi trường tổ chức hội thao, cho nên khá rộng rãi, Đào Nhược Hương bình thường tự nhiên sẽ không mặc áo thun như vậy, nhưng mà cái này ngược lại lại được lợi thế cho tên Tần Lãng này. Tần Lãng thay quần áo xong, lại nhìn Đào Nhược Hương, nàng thậm chí đã ngủ trên ghế sô pha rồi, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng. Lúc này vốn dĩ đã rất khuya rồi, Đào Nhược Hương xem ra cũng mệt mỏi, cho nên mới ngủ quên trên ghế sô pha như vậy. Nhưng ở một phương diện khác, điều này cũng đại biểu cho sự tín nhiệm của nàng đối với Tần Lãng, nếu như nàng không tín nhiệm Tần Lãng lời nói, tuyệt đối sẽ không để Tần Lãng ở đây tắm rửa, càng không thể nào yên lòng ngủ quên như thế, chẳng phải thành ra dẫn sói về nhà sao. Thấy dáng vẻ ngủ say của Đào Nhược Hương, Tần Lãng không đành lòng đánh thức, nhưng cũng không thể nhìn nàng ngủ trên ghế sô pha được, thế là lấy hết can đảm ôm nàng, đặt nàng vào trên giường, sau đó đắp chăn mền cho nàng, mặc dù trong lòng cũng có ý niệm của kẻ cầm thú ngo ngoe muốn động, nhưng Tần Lãng lại không có làm ra bất kỳ hành động quá phận nào, rồi vội vàng rời khỏi phòng ngủ của Đào Nhược Hương, tắt tivi và cửa, hầu như giống như chạy trối chết rời khỏi ký túc xá của Đào Nhược Hương. Không có cách nào đâu, Tần Lãng chỉ sợ chính mình sẽ nhịn không được xông trở về mà. Sức hấp dẫn của Đào Nhược Hương đối với Tần Lãng, đó cũng không phải là một chút nửa điểm đâu. Thế nhưng, một khi Đào Nhược Hương tín nhiệm hắn như thế, Tần Lãng dĩ nhiên cũng không thể nhân cơ hội chấm mút, chiếm tiện nghi, nếu như vậy, chẳng phải là phụ lòng tin tưởng đã trải qua sinh tử khảo nghiệm này giữa hai người sao. Sáng ngày thứ hai, gió ngừng mưa tạnh. Không khí sáng sớm xuân hạ, tươi mát vô cùng, còn mang theo một chút mùi thơm hoa nhàn nhạt. Không khí từ khe hở cửa sổ thổi vào, Đào Nhược Hương lúc này mới phát hiện mình ngủ thẳng đến trời sáng, cả người một trận sảng khoái, cũng không còn một chút cảm giác bị bệnh nào nữa. "Hỏng rồi!" Phụt, Đào Nhược Hương nhớ lại mình sáng sớm còn có một tiết học cơ mà, lúc này hiển nhiên đã bị trễ rồi, chẳng lẽ chuông báo thức điện thoại không nghe thấy? Đào Nhược Hương cầm chiếc điện thoại bên cạnh giường lên xem xét, mới phát hiện chuông báo thức điện thoại đã bị thủ tiêu rồi. "Tần Lãng —— thằng nhóc này!" Đào Nhược Hương nghĩ đến nhất định là Tần Lãng làm, lúc này đã trễ hơn nửa tiếng, có cố gắng chạy đến lớp cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nhớ lại tối hôm qua, hình như nàng là ngủ quên trên ghế sô pha, chẳng lẽ là Tần Lãng chuyển nàng vào trong phòng ngủ sao? Bất quá, thằng nhóc này xem ra cũng không làm qua hành động quá phận nào khác. Đào Nhược Hương thầm nghĩ thật sự là chiếm tiện nghi cho thằng nhóc này, nhưng đồng thời cũng có chút kỳ quái, nàng từ khi nào mà tín nhiệm thằng nhóc này như thế cơ chứ? "Ôi, nếu như tôi không phải là giáo viên của hắn, có lẽ liền không có phiền não như vậy rồi." Đào Nhược Hương nằm trên gối đầu, tự mình lẩm bẩm nói. Một khi đã bỏ lỡ tiết học này, không bằng ngủ nướng thêm một lát, tiện thể suy nghĩ thêm cách xử lý mối quan hệ với thằng nhóc này sau này. Cô giáo Đào mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, kinh nghiệm tình cảm này vẫn là một tờ giấy trắng, cho nên sự tồn tại của Tần Lãng, khiến nàng thật sự cảm thấy có chút khó xử.