Thiếu Niên Y Tiên

Chương 720:  Không phải Lôi Phong sống



Khi xưa Tần Lãng chữa bệnh cho mẹ của Ngô Văn Tường, lúc đó vẫn chưa đạt tới cảnh giới Nội Tức, bản lĩnh châm kim cho người khác giảm bớt đi nhiều. Hiện giờ Tần Lãng đã luyện ra Nội Kình, công phu vận châm đương nhiên là tăng lên thật nhiều lần, dùng Nội Kình châm kim cho người khác, lại phối hợp một số dược vật của Độc Tông, hiệu quả đâu chỉ tăng lên mấy lần. Trước đây trong giới Đông y có câu nói “Đông y mà không luyện khí, đó chính là cái rắm”, mặc dù cách nói này có chút cực đoan, nhưng ít ra cũng nói rõ một điều, cao thủ Đông y chân chính, thường đều là cao thủ luyện khí. Nguyên nhân trong đó cũng rất đơn giản, nếu như là cao thủ tinh thông Nội Kình, khi xoa bóp, châm kim cho người khác, thường có thể làm ít công to, thậm chí tăng hiệu quả lên gấp mấy lần, còn bác sĩ không biết khí công lại không làm được điểm này. Ngoài ra, Đông y biết kỳ công, đối với lý giải kinh mạch khẳng định càng thêm sâu sắc. Tần Lãng vốn dĩ đã vô cùng tinh thông dược lý, châm pháp của Độc Tông càng là tuyệt kỹ giang hồ, mà hiện giờ cảnh giới tu vi của Tần Lãng đã đạt Nội Tức cảnh giới, việc chữa trị cho Lưu Văn Phượng chỉ là chuyện rất đơn giản. Đại khái sau mấy phút, Lưu Văn Phượng liền phát hiện đôi chân đã mất đi năng lực hành động rất lâu của mình lại có cảm giác lần nữa, điều này khiến nàng ta quả thực không thể tin được, thậm chí bắt đầu nước mắt lão thái ròng ròng. Lưu Văn Phượng cũng coi như là một phụ nữ nông thôn quật cường mạnh mẽ, chồng chết sớm, con trai về cơ bản đều do một tay nàng ta nuôi lớn. Nhưng mạng người không thắng được thiên mệnh, bất kể là người mạnh mẽ đến đâu, đều không thoát khỏi an bài sinh lão bệnh tử của ông trời dành cho ngươi. Sau khi Lưu Văn Phượng bị bệnh, con dâu nàng ta liền không cho nàng ta sắc mặt tốt, sau đó Lữ Tùng cũng chỉ có thể đưa Lưu Văn Phượng đến bệnh viện điều dưỡng dài ngày. Mà từ trong lòng Lưu Văn Phượng mà nói, nàng ta tự nhiên là hy vọng mình có thể độc lập tự cường, cũng miễn cho nhìn sắc mặt con dâu. Nào nghĩ tới mặc dù điều trị dài ngày, hiệu quả lại rất ít, Lưu Văn Phượng vốn dĩ đã dự định chấp nhận số phận rồi, nhưng hôm nay bỗng nhiên gặp được một thanh niên nhân quái lạ như vậy, lại có bản lĩnh chữa khỏi bệnh đột quỵ của nàng ta, điều này làm sao không khiến nàng ta vui mừng kích động chứ? Mất đi mới biết trân quý, một người bình thường, rất khó thể hội được một bệnh nhân đột quỵ, tê liệt đau khổ là như thế nào. Cho nên, sự cảm kích của Lưu Văn Phượng đối với Tần Lãng đó là không cần nói cũng biết. Tần Lãng cũng không làm Lưu Văn Phượng thất vọng, đại khái sau nửa giờ, Lưu Văn Phượng rõ ràng cảm thấy lực khống chế của mình đối với tứ chi cơ thể mạnh hơn rất nhiều, tựa hồ nàng ta lại hoàn toàn khôi phục năng lực hành động. Lưu Văn Phượng kinh ngạc nhìn Tần Lãng, nàng ta mặc dù tin tưởng thế giới này có thần y tồn tại, nhưng lại chưa từng thấy qua bác sĩ thần kỳ như vậy. Đương nhiên, cho dù là có chút Đông y biết khí công, bọn họ cũng sẽ không dùng Nội Kình cực khổ tu hành vào việc chữa bệnh cho người bình thường. Mà Tần Lãng thì không như vậy, hắn vì đạt được mục đích khiến Lữ Tùng thỏa hiệp, cũng chỉ có thể chữa khỏi Lưu Văn Phượng bằng tốc độ nhanh nhất. Ngoài ra, đối với Tần Lãng mà nói, chút Nội Kình tổn hao này đối với hắn căn bản không tính là gì, hắn chỉ cần ăn chút độc dược liền có thể khôi phục lại. Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng, có thể chuyển hóa độc tính của độc dược thành dược tính có lợi cho bản thân. “Được rồi, lão thái thái, người đứng lên đi một chút đi.” Tần Lãng thu lại ngân châm trên người Lưu Văn Phượng. “Ta thật có thể đi được sao?” Lưu Văn Phượng tựa hồ không thể tin vào tai của mình nghe được. “Đi hai bước thử xem.” Lưu Văn Phượng thử một chút, nàng ta phát hiện mình thật có thể đứng lên từ xe lăn. Tiếp theo, Lưu Văn Phượng thử đi hai bước, nàng ta phát hiện mình thật có thể đi được rồi, mà lại còn có thể đi rất vững vàng! Lưu Văn Phượng quanh năm lao động, nền tảng cơ thể vốn dĩ không tệ, chỉ là sau khi đột quỵ cơ thể ở trạng thái tê liệt, lúc này mới lộ ra vô cùng suy yếu. Lúc này sau khi Tần Lãng giúp nàng ta chữa khỏi bệnh, nàng ta tự nhiên cũng khôi phục lại trạng thái phụ nữ nông thôn cần cù, khỏe mạnh trước đây. “Cảm ơn… cảm ơn… chàng trai ngươi thật là thần y!” Lưu Văn Phượng cảm kích nói với Tần Lãng. “Không cần cảm ơn.” Tần Lãng nói, “Người nói với con trai người một tiếng đi, là hắn mời ta đến khám bệnh cho người, ta nghĩ hắn chắc hẳn rất quan tâm tình trạng sức khỏe của lão nhân gia người.” Nói xong, Tần Lãng bấm số điện thoại của Lữ Tùng. Có lẽ Lữ Tùng ở đầu dây bên kia tựa hồ có chút do dự, cho nên chốc lát sau mới tiếp thông điện thoại: “Ngươi là ai?” “Tôi là cố vấn Tần Lãng của tổ điều tra.” Tần Lãng nói rõ thân phận của mình, rồi sau đó nói với Lữ Tùng, “Mẹ của ngươi đang ở cạnh ta, nàng ta muốn nói với ngươi vài câu.” “Ngươi — ngươi dám động đến mẹ của ta, ta liền —” “Ngươi đừng kích động, ta là điều tra viên không phải thổ phỉ.” Tần Lãng nói với Lữ Tùng, “Mẹ của ngươi có tin tốt lành muốn nói cho ngươi biết.” Tần Lãng đưa điện thoại cho Lưu Văn Phượng. “Tùng Nhi à… mẹ đây mà, bệnh của mẹ khỏi rồi, mẹ bây giờ đều có thể tự mình đi được rồi.” Lưu Văn Phượng kích động nói, “Vị bác sĩ ngươi mời đến khám bệnh cho mẹ thật là thần y à, mẹ khỏi hẳn rồi… ngươi phải thật tốt cảm ơn người ta đấy!” Sau khi nói một phen, Lưu Văn Phượng đưa điện thoại cho Tần Lãng. Lữ Tùng còn chưa cúp điện thoại, hắn dùng ngữ khí phức tạp nói với Tần Lãng, “Là ngươi… ngươi thật sự đã chữa khỏi bệnh cho mẹ của ta rồi sao?” “Nếu như ngươi không xác định, chúng ta có thể gọi video, ngươi nhìn một chút tình trạng của mẹ ngươi.” Tần Lãng nói. Lữ Tùng đại khái đích xác coi như là một hiếu tử, quả nhiên kiên trì nhìn một chút tình trạng của mẹ, sau khi xác định cơ thể mẹ khỏi bệnh hoàn toàn, hắn mới nói với Tần Lãng, “Ta mặc dù không biết ngươi vì sao có bản lĩnh như vậy, nhưng ta tin tưởng ngươi hẳn sẽ không phải Lôi Phong sống chứ?” “Ta đích xác không phải Lôi Phong sống.” Tần Lãng bình tĩnh nói, “Cho nên, sau nửa giờ, chúng ta gặp mặt ở văn phòng của ngươi, chắc hẳn không có vấn đề gì chứ?” “Không có vấn đề gì.” Lữ Tùng đồng ý yêu cầu của Tần Lãng. “Thần y… y tá này phải làm sao bây giờ?” Lưu Văn Phượng phát hiện y tá kia vẫn còn đang ngủ say. Tách! Tần Lãng búng một cái ngón tay bên tai y tá nhỏ, y tá nhỏ này giật mình một cái, tỉnh lại, rồi sau đó nàng ta kinh ngạc nhìn Lưu Văn Phượng, “Cô, người… người sao lại đứng dậy được, người khỏi bệnh rồi sao?” “Đúng vậy, đều khỏi rồi, ngươi đi cùng ta làm thủ tục xuất viện đi.” Lưu Văn Phượng vui vẻ nói, đang muốn quay đầu lại cảm ơn vị tiểu thần y kia, lại phát hiện Tần Lãng đã rời đi rồi. “Thật là thần y! Cao nhân à.” Lưu Văn Phượng cảm thán một tiếng, lúc này mới nhớ ra nàng ta hình như một xu phí khám bệnh cũng không cho người ta. Nhưng, đã thần y này là do con trai mời đến, đến lúc đó để con trai phải thật tốt thù lao người ta là được rồi. Lưu Văn Phượng không biết, lúc này con trai nàng ta đang đau đầu vì chuyện “thù lao”. Đúng như Lữ Tùng đã nói trước đó, Tần Lãng khẳng định không phải Lôi Phong sống, hắn chữa bệnh cho Lưu Văn Phượng khẳng định là có điều kiện. “Tiểu Tần, chuyện đã đến bước này rồi, ta liền nói thẳng đi.” Lữ Tùng trầm giọng nói, “Trước tiên, ta vô cùng cảm kích ngươi đã chữa khỏi bệnh cho mẹ của ta, sự cảm kích của ta là xuất phát từ nội tâm. Thứ hai, chúng ta lẫn nhau đều rất rõ ràng, ngươi chữa trị cho mẹ của ta khẳng định là có một số điều kiện kèm theo, bây giờ xin hãy nói ra điều kiện của ngươi đi.” “Được. Trực tiếp một chút tốt.” Tần Lãng nói, “Thật không dám giấu giếm, lần này tổ điều tra của chúng ta không phải là đi qua loa, nhưng trước mắt cho đến giờ, những gì chúng ta bắt được đều chỉ là cá nhỏ mà thôi, cá lớn chân chính vẫn chậm chạp chưa lộ diện, ta hy vọng ngươi giúp một tay.”