Tần Lãng nghe giọng nói của người trung niên này, cảm thấy có một loại quen thuộc, tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện người trung niên đang ngồi bên cạnh lão già lại là Vũ Minh Hầu! Nhìn thấy Vũ Minh Hầu ở đây, Tần Lãng lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đại cục hôm nay đã định. Có Vũ Minh Hầu tọa trấn ở đây, lão già Luyện Phủ cảnh kia căn bản không lật nổi sóng gió gì, tuy rằng cũng đều là cường giả cấp độ Vũ Huyền, nhưng Vũ Minh Hầu đã sừng sững trên đỉnh phong Vũ Huyền, lão già này so với Vũ Minh Hầu, chênh lệch vẫn còn tám ngàn dặm. Quá trình thẩm vấn tiếp tục, bất kể là quan toà hay cảnh sát, đều không chú ý tới chuyện ám sát vừa rồi xảy ra, năm vị quan viên hệ Diệp kia cũng không biết họ đã đi một lượt qua Quỷ Môn quan. Lão già này bị Vũ Minh Hầu áp chế, thi triển đủ mọi thủ đoạn, nhưng căn bản không thể thoát khỏi sự khống chế của Vũ Minh Hầu. “Giả Vân Lượng, nếu như ngươi không muốn bị ta phế bỏ công phu, vậy thì tốt nhất đừng giãy giụa vô ích nữa.” Vũ Minh Hầu nhàn nhạt nói, chỉ rõ thân phận của lão già này. “Ngươi... ngươi quen ta?” Lão già tên Giả Vân Lượng kinh ngạc nhìn Vũ Minh Hầu, muốn biết người này rốt cuộc là phương nào thần thánh. “Giả Vân Lượng, ngươi đã nhận của Diệp gia bao nhiêu lợi ích, thế mà lại không biết sống chết mà nhúng tay vào chuyện này.” Vũ Minh Hầu nói, “Nhưng ta cũng lười nói với ngươi, ở đây có một phần hợp đồng, ngươi ký đi.” Vũ Minh Hầu từ trên người móc ra một phần hợp đồng thuê mướn đã chuẩn bị sẵn, đưa đến trong tay Giả Vân Lượng. Giả Vân Lượng vừa nhìn hợp đồng này, đây đâu phải là hợp đồng thuê mướn gì, rõ ràng chính là “mãi thân khế”, một khi Giả Vân Lượng ký kết hợp đồng này, thì phải phục vụ cho Long Xà bộ đội năm năm. Hơn nữa còn là phục vụ không công! “Tiên sinh, hợp đồng này của ngài... hợp đồng này thật sự quá hà khắc.” Giả Vân Lượng cũng không phải đồ ngu, hắn lập tức đã nhìn ra hợp đồng này hoàn toàn chính là một mãi thân khế, hơn nữa là mãi thân không công. “Ngươi không muốn ký thì ta sẽ giao ngươi cho người của Lục Phiến Môn.” Vũ Minh Hầu cười lạnh một tiếng, “Đối với những kẻ gây rối cấp bậc Vũ Huyền như ngươi, người của Lục Phiến Môn chắc chắn sẽ rất vui lòng tiếp nhận, bởi vì ngươi có thể trở thành công tích của bọn họ. Thế nào, ngươi muốn thay ta làm việc vài năm để chuộc tội, hay là đi Lục Phiến Môn chịu thẩm vấn?” Những chuyện Giả Vân Lượng làm, đã chạm đến giới hạn của Lục Phiến Môn, nếu không bị người của Lục Phiến Môn phát hiện thân phận thì thôi. Một khi bị người của Lục Phiến Môn phát hiện thân phận, hắn sẽ phải đối mặt với sự truy bắt ráo riết của Lục Phiến Môn, đây là chuyện không cần nghi ngờ. Bởi vì chuyện Giả Vân Lượng làm hôm nay – giết người tại tòa án, chỉ riêng điểm này, đã chạm đến uy nghiêm của Lục Phiến Môn. Càng không cần phải nói, chuyện hôm nay còn liên quan đến đấu tranh chính trị của Hứa Sĩ Bình và Diệp gia, đây càng là chạm đến “khu vực cấm” do Lục Phiến Môn quản hạt. Hiệp lấy võ phạm cấm, cái gọi là “phạm cấm”, không chỉ là công nhiên giết người mới là phạm cấm. Cái phạm cấm mà Lục Phiến Môn không dung thứ nhất, chính là giang hồ nhân sĩ tham gia vào đấu tranh chính trị. Đấu tranh chính trị mới là chân chính cấm khu, Lục Phiến Môn tuyệt không tha thứ cho bất kỳ giang hồ nhân sĩ nào công nhiên can thiệp và tham gia vào đấu tranh chính trị. Một khi Giả Vân Lượng rơi vào tay Lục Phiến Môn, hắn đừng hòng trông cậy Lục Phiến Môn sẽ bỏ qua cho hắn, hơn nữa một khi rơi vào tay Lục Phiến Môn, Diệp gia cũng vô năng vi lực. “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta ký hợp đồng!” Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Giả Vân Lượng bị thủ đoạn cường hoành của Vũ Minh Hầu uy hiếp, lại không muốn rơi vào tay Lục Phiến Môn, cách duy nhất chỉ có thể thỏa hiệp. “Rất tốt.” Vũ Minh Hầu gật đầu, nhìn Giả Vân Lượng đâm rách đầu ngón tay ấn lên trên hợp đồng một cái huyết chỉ ấn. Vũ Minh Hầu thu hợp đồng, rồi nói với Giả Vân Lượng: “Ngươi tiếp tục ở tại khách sạn Bắc Lĩnh, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tìm ngươi.” Giả Vân Lượng gật đầu, thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài toà án. “Tiểu Tần, ngồi đi.” Vũ Minh Hầu ra hiệu cho Tần Lãng ngồi vào vị trí của Giả Vân Lượng vừa nãy. Tần Lãng ngồi xuống, rồi có chút trách móc Vũ Minh Hầu nói: “Ta nói Vũ đại thủ trưởng, đã ngươi ở đây, tại sao không ra tay sớm hơn một chút? Làm ta căng thẳng hề hề.” “Khi nào nên ra tay thì lại ra tay.” Vũ Minh Hầu cười nhạt một tiếng, “Ta cũng muốn nhìn ngươi một chút lá bài tẩy của ngươi. Không tệ, ngươi thế mà lại khống chế được ba cường giả cấp độ Vũ Huyền, thật không đơn giản a.” “Ta dù không đơn giản, cũng không thể đuổi kịp lão nhân gia người đâu.” Tần Lãng cười khổ nói, “Vừa nãy nếu không phải ngươi ra tay, ta thật sự không có nắm chắc ngăn cản Giả Vân Lượng này. Chẳng qua, ngươi chỉ để hắn ký một cái hợp đồng mà thôi, không lo lắng hắn chạy trốn sao?” “Ta chỉ sợ hắn không có cái đảm lượng đó.” Vũ Minh Hầu hừ một tiếng, “Phục vụ không công năm năm, đối với hắn mà nói không tính là gì. Nhưng nếu như hắn dám chạy trốn, thì phải mạo hiểm công phu toàn bộ bị phế bỏ, chỉ sợ hắn không có đảm lượng làm cái đánh bạc này.” “Nếu như là ta, ta khẳng định chạy trốn.” Tần Lãng cười nói, “Đúng rồi Vũ tiên sinh, trước đó ngươi không phải vẫn luôn rất bận sao, sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy?” “Đây là đao thứ nhất Hứa Thư ký dùng để động đến Diệp gia, ta biết chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng ta phải đảm bảo chuyện này được quán triệt thuận lợi, cho nên đành phải đích thân đi một chuyến rồi.” Vũ Minh Hầu nói, “Bất quá, Hứa Sĩ Bình mời ngươi đến đối phó cục diện, cũng coi như là tìm đúng người, ngươi có thực lực để đối phó với cảnh tượng hôm nay. Bất quá, Giả Vân Lượng người này đã bị ta thu thập rồi, nhưng những tên côn đồ cắc ké bên ngoài tòa án thì sao, những người này tuy công phu không cao, nhưng phần lớn đều là kẻ liều mạng, đợi lát nữa sau khi kết án tuyên án, bọn họ tất nhiên sẽ ở bên ngoài gây rối.” “Sự bố trí của ta, còn có thể giấu được lão nhân gia người?” “Ta tuy rằng gọi là Vũ Minh Hầu, nhưng lại không phải Gia Cát Vũ Hầu, nào có thể đoán trước được mọi chuyện.” Vũ Minh Hầu nói, “Ta biết ngươi đã có bố trí ở bên ngoài, bất quá ta có chút hiếu kỳ, ngươi làm sao đảm bảo những người này đều sẽ không làm ra chuyện gì?” “Vũ tiên sinh có hứng thú, đợi lát nữa nhìn xem là biết rồi —— dù sao phán quyết cũng sắp kết thúc.” Tần Lãng bán một cái bí mật. “Tốt, ta sẽ đợi đến khi phán quyết kết thúc.” Vũ Minh Hầu gật đầu. Phiên tòa không kéo dài bao lâu, bởi vì các loại chứng cứ đầy đủ xác thực, cho nên sau khi đi qua quy trình, toà án đã tuyên án cho năm quan viên hệ Diệp này: Trong đó hai người tử hình, ba người còn lại bị phán tù chung thân. Tuyên án kết thúc, trong tòa án vang lên tiếng vỗ tay. Đối với thị dân đang dự thính mà nói, có quan viên bị tuyên án tử hình, đây tuyệt đối là chuyện đáng mừng. Tuyên án kết thúc, các thị dân dự thính nối đuôi nhau tràn ra khỏi tòa án. Lúc này, những kẻ liều mạng đang chờ bên ngoài tòa án hẳn đã bắt đầu hành động. Tần Lãng và Vũ Minh Hầu đi đến cửa tòa án, đứng trên bậc thềm nhìn xuống hành động của những kẻ liều mạng trong đám người, xem bọn họ có thể gây ra sự phá hoại gì. Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Ngay tại chỗ cách tòa án không đến năm mươi mét, có người móc ra đoản đao đâm mạnh vào một người khác. Những kẻ liều mạng của Diệp gia, cuối cùng cũng đã bắt đầu hành động!