Thiếu Niên Y Tiên

Chương 652:  Hợp Tác Trong Uy Hiếp



Lần đầu gặp mặt, lại muốn tặng người ta lễ ra mắt. Ban đầu Lam Nhiễm Hoa vốn cho rằng Tần Lãng khác với những nam nhân khác, nhưng lại không nghĩ tới hắn cũng là một đăng đồ lãng tử, thấy nữ nhân xinh đẹp liền muốn tặng đồ vật để lấy lòng. Tuy nhiên Lam Nhiễm Hoa rất nhanh đã ý thức được mình đã nghĩ sai rồi, bởi vì lễ ra mắt Tần Lãng tặng cho Lam Nhiễm Hoa cũng không phải trang sức châu báu gì để lấy lòng nữ sinh, mà là cổ trùng. Là cổ trùng trên người Tần Lãng —— Tuyệt Tình Cổ! Con Tuyệt Tình Cổ này vốn là Tần Lãng khu trục từ trên người Hứa Ức Bắc ra, đồng thời chuyển dời đến trên người hắn. Lúc ấy Tần Lãng còn thông qua con Tuyệt Tình Cổ này cùng Lam Nhiễm Hoa tiến hành một lần đấu pháp từ xa, Tần Lãng lấy thân làm cổ, đã thắng Lam Nhiễm Hoa. Vốn dĩ, thân thể nam nhân không thích hợp ôn dưỡng Tuyệt Tình Cổ, nhưng bởi vì Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng, khiến cho thân thể của hắn đối với rất nhiều độc trùng mà nói đều là thuốc đại bổ, đối với Tuyệt Tình Cổ cũng là như vậy. Mấy con Tuyệt Tình Cổ này sau khi kí cư trong thân thể Tần Lãng một đoạn thời gian, có thể so với Tuyệt Tình Cổ trước kia mạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn lợi hại hơn bất kỳ con Tuyệt Tình Cổ nào được nuôi dưỡng trong Thi Cổ Môn. Lam Nhiễm Hoa là một hành gia nuôi cổ, nàng đương nhiên biết ý nghĩa Tần Lãng tặng nàng con cổ trùng này: Sau khi nàng được con cổ trùng này, lập tức liền có thể mang về cùng cổ trùng trong Thi Cổ Môn tiến hành phối đôi giao phối, cũng liền có thể bồi dưỡng ra cổ trùng càng cường đại hơn. Theo đuổi cổ thuật cao thâm, truy tìm cổ trùng lợi hại, đây vốn là mục tiêu nhân sinh của Lam Nhiễm Hoa. "Thật là nghĩ không ra, tinh huyết của Tần tiên sinh lại có thể nuôi Tuyệt Tình Cổ thành ra như vậy. Con Tuyệt Tình Cổ này sau khi thêm vào bồi dưỡng, hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra một con Cổ Vương!" Lam Nhiễm Hoa động dung nói, cẩn thận từng li từng tí cất con Tuyệt Tình Cổ này vào. "Đây là tất nhiên." Tần Lãng cười cười, "Nếu ta ngay cả chút bản sự này cũng không có, Lam chưởng môn làm sao có thể ngàn dặm xa xôi đến tìm ta. Nếu chỉ là muốn thay môn nhân của ngươi báo thù, hình như không cần ngươi tự mình ra mặt đi." Lam Nhiễm Hoa thở dài một tiếng, mới nói: "Không giấu gì ngài, trước đó ta từng thông qua Tuyệt Tình Cổ cùng Tần tiên sinh so tài qua, nhưng lại bại trận rồi, cho nên ta mới một đường truy tra tung tích của ngươi. Nhưng là, ta tuyệt đối không phải vì báo thù, mà là vì theo đuổi cổ thuật cao siêu hơn, hoặc là có thể được chứng kiến cổ trùng lợi hại hơn một chút. Lúc trước ta cùng Tần tiên sinh đấu pháp, ngay cả Kim Tàm Cổ Vương cũng xuất động, nhưng Kim Tàm Cổ Vương tựa hồ cảm nhận được khí tức Cổ Vương lợi hại hơn nó rất nhiều, ngay cả nó cũng sợ hãi, cho nên ta muốn biết, Tần tiên sinh rốt cuộc nuôi Cổ Vương gì —— hay là, là Cổ Tổ lợi hại hơn Cổ Vương!" Cổ Vương, là vương giả trong một đám cổ trùng, thường thường trong mười vạn, mấy chục vạn cổ trùng liền sẽ sinh ra một con Cổ Vương, giống như trong một đàn kiến sẽ có một con kiến chúa vậy. Nhưng cho dù là Cổ Vương, cũng chỉ có thể điều khiển một đám cổ trùng cùng loại, đối với các loại cổ trùng khác, chỉ có nhất định tính uy hiếp. Mà Cổ Tổ, thì là thứ trong truyền thuyết rồi. Lam Nhiễm Hoa từng nghe nói, Cổ Tổ là tồn tại cường hoành kế thừa huyết mạch cổ trùng đời đầu tiên, cho nên đối với bất kỳ cổ trùng nào trên thiên hạ đều có một loại khắc chế bản chất. Tuy rằng Thi Cổ Môn tinh thông nuôi cổ, nhưng trong Thi Cổ Môn cũng không có Cổ Tổ tồn tại, truyền thuyết chỉ có ở Độc Tông, nơi phát nguyên của cổ trùng, mới có Cổ Tổ tồn tại. Nếu là Tần Lãng thừa nhận mình có Cổ Tổ, vậy thì cũng không khác nào gián tiếp thừa nhận hắn là người của Độc Tông. Bất quá, Tần Lãng kỳ thật cũng không rõ ràng lắm hiện tại trong Độc Tông có còn Cổ Tổ tồn tại hay không, bởi vì đến trước mắt, Tần Lãng đều còn chưa từng đi qua sơn môn của Độc Tông. "Lam chưởng môn, lòng hiếu kỳ của ngươi thật sự quá lớn rồi." Tần Lãng mỉm cười, "Trên người ta không có Cổ Vương, cũng không có Cổ Tổ. Sở dĩ Cổ Vương của ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi, đó là bởi vì nó sợ hãi không phải Cổ Vương, Cổ Tổ khác, nó sợ hãi là ta." "Tần tiên sinh ——" Lam Nhiễm Hoa ho khan một tiếng, mới nghiêm mặt nói, "Thứ lỗi ta nói thẳng, tu vi của Tần tiên sinh chỉ là cảnh giới Dưỡng Khí mà thôi, khí tức của ngươi e rằng còn không thể khiến Cổ Vương cảm thấy sợ hãi đi." Tần Lãng biết tuy Lam Nhiễm Hoa là một mỹ nữ, nhưng thân phận của nàng càng là chưởng môn của Thi Cổ Môn. Nữ nhân này bề ngoài nhìn qua giống như một thiếu nữ tuyệt sắc, nhưng ai biết được tuổi thật của nàng là bao nhiêu, cho nên trong mắt Tần Lãng, nàng hẳn là loại nhìn tựa hồ ngây thơ vô tà, trên thực tế lại là nữ tử phi thường đáng sợ. Nếu có người đặc biệt là nam nhân đắc tội nàng, Tần Lãng tin tưởng người kia nhất định sẽ chết rất thảm. Tuy rằng hiện tại cùng Lam Nhiễm Hoa là quan hệ hợp tác, nhưng Tần Lãng cảm thấy mình vẫn là muốn cho nàng biết một chút lợi hại, nếu không ai biết nữ tử này có thể sẽ làm ra yêu thiêu thân gì đây, dù sao Lam Nhiễm Hoa này cũng là môn chủ của một môn phái, làm không tốt chính là một đóa "tiểu bạch hoa" trong truyền thuyết. "Lam chưởng môn ánh mắt không tệ, biết công phu tu vi của ta chỉ là cảnh giới Dưỡng Khí, bất quá ——" Giọng điệu Tần Lãng chuyển một cái, "Lam chưởng môn nếu là tinh thông cổ thuật, đương nhiên cũng hẳn là biết, cảm ứng của cổ trùng đối với khí tức nguy hiểm hẳn là mạnh hơn người rất nhiều đi. Cho nên, ta tuy rằng chỉ là tu vi cảnh giới Dưỡng Khí, nhưng cổ trùng, Cổ Vương của ngươi hẳn là cảm nhận được thực lực chân thật của ta." Lam Nhiễm Hoa là chưởng môn một phái, nếu như không mang theo một hai con Cổ Vương, Tần Lãng nói gì cũng sẽ không tin tưởng. Dù sao đối với Thi Cổ Môn mà nói, thứ sở trường nhất của bọn họ chính là cổ trùng, Lam Nhiễm Hoa chỉ cần có cổ trùng trong tay, thậm chí có thể khiêu chiến, giết chết một số võ giả có cảnh giới cao hơn nàng, cho nên Cổ Vương thứ này, nàng khẳng định sẽ mang theo một hai con phòng thân. Nghe Tần Lãng nói như vậy, Lam Nhiễm Hoa quả nhiên lặng lẽ phóng ra Kim Tàm Cổ Vương của mình, đồng thời để con Cổ Vương này đi cảm nhận khí tức trên người Tần Lãng. Kim Tàm Cổ Vương kia cảm nhận được khí tức của Tần Lãng, lập tức một trận run rẩy, lại là kinh khủng vô cùng! Lam Nhiễm Hoa vội vàng cất Kim Tàm Cổ Vương vào, nhưng với thân phận là chủ nhân của cổ trùng, nàng lập tức cảm nhận được luồng cảm xúc cực độ sợ hãi mà Kim Tàm Cổ Vương truyền tới. Trong mắt Lam Nhiễm Hoa, Kim Tàm Cổ Vương của nàng từ trước tới nay đều chưa từng sợ hãi như vậy, tựa hồ trên người Tần Lãng có một loại đồ vật gì đó khiến Kim Tàm Cổ Vương sợ hãi đến chết. Nhưng là, Lam Nhiễm Hoa không rõ rốt cuộc là thứ gì có thể khiến Kim Tàm Cổ Vương của mình sợ hãi đến như vậy. Lúc nhìn Tần Lãng lần nữa, Lam Nhiễm Hoa liền cảm thấy trên người Tần Lãng nhiều thêm một tầng cảm giác cao thâm khó dò. Tuy rằng Lam Nhiễm Hoa không biết Tần Lãng rốt cuộc có át chủ bài gì, nhưng nàng cảm thấy Tần Lãng nói đúng, cảm giác của cổ trùng so với nhân loại càng nhạy bén hơn, nếu Kim Tàm Cổ Vương cảm thấy Tần Lãng là nhân vật cực độ nguy hiểm, vậy thì Lam Nhiễm Hoa cũng chỉ có thể tin tưởng Tần Lãng là một người cực kỳ khủng bố rồi. Thế là Lam Nhiễm Hoa trong lòng nhắc nhở mình, hợp tác cùng Tần Lãng nhất định phải cẩn thận, nhất định không thể hoàn toàn đắc tội hắn, bởi vì người này thật sự quá nguy hiểm rồi. "Lam chưởng môn, lễ ra mắt cũng đã nhận rồi, chúng ta liền tới nói chuyện chi tiết về chuyện hợp tác đi." Tần Lãng thấy hiệu quả uy hiếp của mình đã đạt được, liền không lại khoe khoang nữa, bắt đầu cùng Lam Nhiễm Hoa thương nghị chuyện hợp tác đối phó Diệp gia. Sau khi thương nghị một hồi, Tần Lãng nhận được điện thoại của Hứa Sĩ Bình: "Tiểu Tần, chúng ta đã liên đêm ra tay với những người thuộc một phe của Diệp gia. Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành thẩm vấn công khai mấy quan viên liên quan đến xã hội đen của Diệp gia. Bất quá, căn cứ tin tức đáng tin, Diệp gia có thể sẽ phái một số giang hồ nhân sĩ đến hiện trường làm hỏng, ta cần ngươi giúp đỡ trông chừng."