Thiếu Niên Y Tiên

Chương 544:  Võ Hồn



“Hai vị, hai người không cần tranh chấp nữa.” Tần Lãng nói với hai cha con Vũ Minh Hầu và Vũ Thải Vân: “Sự tình không nghiêm trọng đến thế, ta sở dĩ bảo Vũ tiên sinh chuyển máu độc huyết chú lên người ta, không phải là vì xả thân vì người, mà là ta có năng lực hóa giải máu độc huyết chú này. Hắc... Kỳ thật nói ra thì hổ thẹn, phẩm đức của ta cũng không quá cao thượng, sợ rằng rất khó làm được việc xả thân vì người này.” “Ha! Nói thẳng không che giấu, cũng là thật tính tình.” Vũ Minh Hầu nói: “Đã như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Tiểu Tần, ngươi muốn trị thế nào thì cứ tùy ý, dù sao cái mạng già này của ta giao cho ngươi rồi.” “Vũ tiên sinh yên tâm, trước đó ta nói có sáu mươi phần trăm chắc chắn, bây giờ chí ít có bảy thành rồi.” Tần Lãng đã tính trước nói. Trước đó, khi Tần Lãng vận chuyển Vô Tướng Tâm Công, có thể cảm ứng được sự tồn tại của máu độc huyết chú này, điều đó có nghĩa là máu độc huyết chú này và Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng có cảm ứng. Có cảm ứng thì có thể thiết lập liên hệ, khi có liên hệ thì tự nhiên có thể chuyển máu độc huyết chú này sang. Đương nhiên, điều này cần sự phối hợp của Vũ Minh Hầu. Vũ Minh Hầu đã đạt tới cảnh giới Vũ Huyền đệ cửu trọng – cảnh giới “Võ Hồn”, tuy Tần Lãng không rõ ràng lắm sự huyền diệu của các cảnh giới Vũ Huyền, nhưng đại khái biết một ít, cảnh giới “Võ Hồn” có nghĩa là Vũ Minh Hầu đã ngưng tụ ra Võ Hồn của mình, linh hồn của hắn đã rất mạnh mẽ, nếu không thì sau khi trúng máu độc huyết chú cũng không thể chịu đựng lâu như vậy. Có sự phối hợp của Vũ Minh Hầu, lại thêm Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng, việc chuyển máu độc huyết chú này cũng có khả năng. Tần Lãng giao tiếp ý nghĩ của mình với Vũ Minh Hầu, tuy Tần Lãng cảm thấy phương pháp chuyển giao này có thể thực hiện được, nhưng vẫn không dám lơ là, vạn nhất Vô Tướng Độc Thể của hắn không chịu nổi máu độc huyết chú, hắn vẫn có thể xui xẻo. Cho nên trong quá trình chuyển giao, Tần Lãng và Vũ Minh Hầu đều phải cẩn thận vạn phần, hơn nữa lúc bắt đầu chỉ có thể chuyển một bộ phận rất nhỏ máu độc huyết chú. Sau đó, Tần Lãng bắt đầu vận chuyển Vô Tướng Tâm Pháp, cẩn thận điều tra máu độc huyết chú trong cơ thể Vũ Minh Hầu. Vũ Minh Hầu cũng bắt đầu vận chuyển công pháp của mình, hỗ trợ Tần Lãng tìm ra máu độc huyết chú này. Vũ Thải Vân đương nhiên hộ pháp cho hai người họ. Tần Lãng toàn thần quán chú vận chuyển Vô Tướng Tâm Pháp, toàn thân khí huyết được đề thăng tới cực hạn, sau khi đạt tới cảnh giới Dưỡng Khí, có thể giảm bớt tốc độ vận hành khí huyết của bản thân, từ đó đạt được mục đích điều dưỡng sinh tức, duyên niên ích thọ; ngoài ra, cũng có thể tăng lên tốc độ vận hành khí huyết, khiến lực lượng bộc phát ra càng mạnh. Mà giờ khắc này, Tần Lãng tăng lên tốc độ vận hành khí huyết, cũng không phải là để bộc phát lực lượng, mà là để kích phát uy lực của Vô Tướng Độc Thể. Tuy nhiên, khi Tần Lãng đưa tốc độ vận hành khí huyết toàn thân lên cực hạn, Vũ Thải Vân đang hộ pháp ở một bên lập tức lộ ra thần sắc kinh hãi, bởi vì nàng cảm thấy được từ trên người Tần Lãng một cỗ cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, tựa hồ lúc này Tần Lãng đột nhiên biến thành một loại sinh vật cực kỳ cường hoành, nguy hiểm, cho dù là cường giả cảnh giới Thông Huyền như nàng, cũng có thể dễ dàng bị hắn nghiền chết. Đối với võ giả, cảnh giới công phu càng cao, sự cảm nhận nguy hiểm càng mẫn tuệ, nhất là võ giả như Vũ Thải Vân đã lâu dài ở trong chiến đấu nguy hiểm, sự cảm nhận nguy hiểm lại càng dị thường mẫn tuệ, giờ khắc này nàng rõ ràng cảm giác được từ trên người Tần Lãng cảm giác nguy hiểm trước đó chưa từng có, điều này khiến nàng vô cùng chấn kinh, vô cùng nghi hoặc, nàng không hiểu rõ tu vi Dưỡng Khí của Tần Lãng làm sao có thể mang đến cho nàng áp lực cường đại như vậy? Không chỉ Vũ Thải Vân có cảm giác như vậy, ngay cả Vũ Minh Hầu cũng có, nhưng cảm giác nguy hiểm của Vũ Minh Hầu lại không mạnh mẽ đến thế, hắn chỉ hiếu kì với tu vi cảnh giới của Tần Lãng, vậy mà lại có thể mang đến cho hắn một chút bất an, điều này thật sự có chút kỳ quái. Nhưng Vũ Minh Hầu rất nhanh liền bình tĩnh lại, tiếp tục vận chuyển công pháp, phối hợp Tần Lãng trị liệu. Một lát sau, phía sau Vũ Minh Hầu xuất hiện một cái màu vàng kim nhàn nhạt bóng dáng, loáng thoáng chính là dáng vẻ của Vũ Minh Hầu, nhưng cái bóng dáng này giống như là thần tượng, tượng Phật, có một loại uy nghiêm cao cao tại thượng – đây chính là Võ Hồn của Vũ Minh Hầu. Vũ Thải Vân không phải lần đầu tiên nhìn thấy Võ Hồn của Vũ Minh Hầu, nhưng nàng phát hiện lần này Võ Hồn của Vũ Minh Hầu lại ảm đạm đi rất nhiều, điều này cũng có nghĩa là thân thể và linh hồn của Vũ Minh Hầu đều suy yếu rất nhiều, nhưng liên quan đến chuyện trị liệu, Vũ Thải Vân đương nhiên sẽ không nói gì làm phiền hai người, chỉ là tĩnh quan kỳ biến, đồng thời trong lòng ngầm cầu nguyện. Khi cái bóng màu vàng kia phía sau Vũ Minh Hầu hiện ra, Tần Lãng cũng cảm giác được một cỗ áp lực cường đại không hiểu, Tần Lãng biết nếu Vũ Minh Hầu muốn đối phó hắn, thậm chí không cần động thủ, trực tiếp dùng uy áp do Võ Hồn của hắn phóng thích ra, liền có thể trực tiếp nghiền chết Tần Lãng. Đây chính là chỗ lợi hại của cường giả tuyệt thế cảnh giới Võ Hồn, chỉ cần phóng thích ra uy áp của Võ Hồn, liền có thể dễ dàng nghiền chết võ giả cấp bậc Vũ nhân, giống như dùng ngón tay nghiền chết một con kiến vậy. Tuy nhiên, hiện tại Võ Hồn của Vũ Minh Hầu cũng như thân thể của hắn, đã suy yếu rất nhiều, Tần Lãng cảm thấy trên Võ Hồn của Vũ Minh Hầu, vẫn có khí tức mục nát nồng đậm, điều này cũng có nghĩa là Võ Hồn của Vũ Minh Hầu thực tế cũng đã bị Minh Độc xâm蚀. Hồn phách của người vốn là vật vô hình, cũng rất khó bị thương, nhưng tổng có một số thứ, có thể làm tổn thương vật vô hình. Ví dụ như “độc huyết” của Tần Lãng trước đây, đã làm ô nhiễm chân khí hộ thể của Thanh Dương Tử, suýt chút nữa khiến Thanh Dương Tử chết thảm ngay tại chỗ. Thế nào là Minh Độc, Minh Độc vốn là vượt qua phạm trù hiểu biết của rất nhiều người về độc dược, đã độc huyết của Tần Lãng có thể ăn mòn chân khí hộ thể, tự nhiên cũng có độc dược có thể ăn mòn linh hồn con người. Chỉ là, Võ Hồn của Vũ Minh Hầu cường đại như vậy, vậy mà cũng bị máu độc huyết chú ăn mòn, có thể thấy lão già kia lấy tinh huyết của bản thân làm dẫn mà phóng thích ra máu độc huyết chú là bực nào lợi hại. Dưới ảnh hưởng của Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng, máu độc huyết chú trên người Vũ Minh Hầu cuối cùng cũng bắt đầu lộ ra một ít dấu hiệu. Hơn nữa, Tần Lãng phát hiện máu độc huyết chú này vậy mà liền ký cư ở trong Võ Hồn của Vũ Minh Hầu. Võ Hồn, kỳ thật cũng là một loại linh hồn, nhưng không giống linh hồn của người bình thường, Võ Hồn là linh hồn của võ giả, hơn nữa là linh hồn của tuyệt đại võ giả, cho nên Võ Hồn vô cùng cường đại. Nhưng cường đại cũng không có nghĩa là không có nhược điểm, Võ Hồn vẫn có thể chịu tổn thương. Tần Lãng vận chuyển Vô Tướng Tâm Pháp đến cực hạn, lúc này hắn cảm thấy được sự liên hệ giữa Vô Tướng Độc Thể và cỗ máu độc huyết chú trên người Vũ Minh Hầu càng thêm rõ ràng, hơn nữa hai bên vậy mà còn sản sinh ra một loại lực hấp dẫn quỷ dị. Đây là một loại lực hấp dẫn mà cả hai đều muốn thôn phệ lẫn nhau. Tựa hồ đối với Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng mà nói, cỗ máu độc huyết chú này giống như đại bổ phẩm, cho nên Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng vô cùng khát vọng thôn phệ cỗ máu độc huyết chú này; đồng thời, cỗ máu độc huyết chú trên người Vũ Minh Hầu tựa hồ cũng khát vọng ký cư trên người Tần Lãng, sau khi chiếm cứ thân thể của Tần Lãng, cỗ máu độc huyết chú này liền có thể nhanh chóng trưởng thành và lớn mạnh. Không sai, trưởng thành và lớn mạnh! Máu độc huyết chú này, giống như virus, tựa hồ sở hữu “sinh mệnh”, chúng ký cư trong linh hồn của con người, thông qua xâm蚀 linh hồn của ký chủ để lớn mạnh bản thân, cuối cùng tàn sát ký chủ mà chết. Khi máu độc huyết chú trên người Vũ Minh Hầu cảm giác được lực hấp dẫn cường đại do Vô Tướng Độc Thể của Tần Lãng mang đến, cỗ máu độc huyết chú này bắt đầu ngo ngoe rục rịch, điểm này ngay cả Vũ Minh Hầu cũng nhận biết được — Thời cơ chuyển giao đã đến! Thành bại ở ngay hành động này.