Thiếu Niên Y Tiên

Chương 502:  Cuộc chiến của nữ nhân



Nhược Hương, đương nhiên chính là Đào Nhược Hương. Sở dĩ Tần Lãng không sửa số điện thoại của Đào Nhược Hương thành "Đào lão sư", "Đào Nhược Hương", đó là bởi vì Tần Lãng đối với Đào Nhược Hương có thể nói là dã tâm bừng bừng. Tuy rằng hắn bây giờ còn không thể xưng hô Đào Nhược Hương là "Nhược Hương", nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho Tần Lãng đồng học sản sinh một chút huyễn tưởng đẹp đẽ, chí ít có thể sửa tên điện thoại của nàng thành "Nhược Hương". Nghe rất thân thiết, thậm chí còn rất thân mật. Trước đây khi nghe điện thoại, Tần Lãng có thể dùng cái này để huyễn tưởng một chút, nhưng bây giờ điện thoại di động rơi vào trong tay Nhậm Mỹ Lệ, đây chính là cực kì không ổn. Lại càng không tốt là, Nhậm Mỹ Lệ đã ấn nút nhận cuộc gọi. "Alo... Tần Lãng à, ta là Đào lão sư, ta phát hiện hình như có người đang theo dõi ta, mà lại không chỉ một người." Đào Nhược Hương nói với Tần Lãng. Tần Lãng đặt ngón tay lên trên môi, làm một động tác ra hiệu im lặng với Nhậm Mỹ Lệ, rồi sau đó nói vào điện thoại: "Đào lão sư, cô đừng hoảng, cô bây giờ đang ở chỗ nào, ta lập tức qua đó?" "Ta ở cổng trung tâm thương mại Thái Bình Bách Hóa trong khu nội thành, ở đây nhiều người, tạm thời tương đối an toàn." Đào Nhược Hương nói. "Được, ta đi ngay!" Tần Lãng đưa tay liền đi cầm điện thoại di động của mình. Lần này, Nhậm Mỹ Lệ không làm khó Tần Lãng, để Tần Lãng cầm lại điện thoại di động, trong miệng hừ một tiếng: "Đào lão sư? Không ngờ thật, ngươi lại có dã tâm với lão sư của các ngươi a! Đúng là một tiểu súc sinh mà! Nói như vậy, ngươi là không thích lolita, thích ngự tỷ rồi?" "Mẹ nó lolita ngự tỷ ta đều thích, làm sao!" Tần Lãng hừ một tiếng, "Ta không nói nhảm với ngươi nữa, ngươi cũng nghe thấy rồi, Đào lão sư bây giờ có phiền toái, ta đi xem một chút được rồi." "Ồ, sốt ruột như vậy với 'Nhược Hương' của ngươi a?" Nhậm Mỹ Lệ nói, "Được đó, ta cũng không giữ ngươi lại. Thế nhưng, ta muốn đi theo ngươi." "Ngươi đi chung với ta? Tại sao?" Tần Lãng đương nhiên không muốn mang theo Nhậm Mỹ Lệ cái bóng đèn siêu lớn này. Mà lại, Nhậm Mỹ Lệ còn là một cái bóng đèn siêu lớn tùy thời đều có thể "nổ tung". Nữ nhân này một khi bạo phát lên, đây chính là tương đương khủng bố, Tần Lãng cũng không muốn mang nàng ở bên người tự chuốc lấy phiền phức. "Tần Lãng, bà cô rất khó thông tình đạt lý như thế này, cho nên ngươi phải hiểu được biết đủ." Nhậm Mỹ Lệ nói, "Ngươi nếu như không để ta đi, ngươi cũng đi không được, lý do này đủ đầy đủ chứ?" Uy hiếp, uy hiếp rất trắng trợn. Thế nhưng, lý do này quả thật rất đầy đủ, Tần Lãng chỉ có thể bị động tiếp nhận. Ngoài cửa dừng sát ở một chiếc xe việt dã Oddi màu đen, đó là Lưu Chí Giang tặng cho Tần Lãng. Bây giờ Tần Lãng nhiều chuyện, tình huống Hạ Dương Thị cũng không yên ổn, Lưu Chí Giang tặng cho Tần Lãng một chiếc xe, cũng là hy vọng ở thời điểm hắn cần Tần Lãng giúp đỡ, Tần Lãng có thể ra tay giúp đỡ. Dù sao, bây giờ ngày tháng của Lưu Chí Giang cũng không tốt. Một khi Tần Lãng và Lục Thanh Sơn triệt để thua, Diệp gia cái thứ nhất muốn thu thập chính là hắn Lưu Chí Giang, chuyện này là không thể nghi ngờ, bởi vì Lưu Chí Giang chính là "kẻ phản bội" của Ngọa Long Đường, người của Diệp gia tất nhiên là sẽ không bỏ qua hắn. Mà lại, quản gia kiêm bảo tiêu Trần Dương của Lưu Chí Giang cũng đã mất, Lưu Chí Giang tương đương thiếu một cánh tay đắc lực, bây giờ chỉ có thể khăng khăng một mực đi theo Tần Lãng và Lục Thanh Sơn. Tuy rằng Lục Thanh Sơn bây giờ cũng là một người cô đơn, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là người kế thừa của Ca Lão Hội, mà các nguyên lão của Ca Lão Hội cũng còn chưa chết hết, Lục Thanh Sơn vẫn còn có cơ hội xoay người. Mà lại, chỉ cần Lục Thanh Sơn còn ở đó một ngày, sự chú ý của Diệp gia sẽ ở trên người Lục Thanh Sơn, mà sẽ không ra tay với Lưu Chí Giang. Cho nên, Lưu Chí Giang bảo vệ Lục Thanh Sơn, kỳ thật cũng chính là đang bảo vệ chính hắn. Tần Lãng lái xe chạy tới cổng trung tâm thương mại Thái Bình Bách Hóa, đem xe dừng sát ở vị trí đậu xe tạm thời ven đường, rồi sau đó xuống xe đi cùng Đào Nhược Hương hội hợp. Đào Nhược Hương lúc này ngay tại cổng trung tâm thương mại, nàng đứng ở chỗ lượng người đi khá lớn, là để tránh cho những người theo dõi nàng làm ra hành động quá khích. Dù sao chỗ đông người, có thể để phần tử phạm tội có chút cố kỵ. "Tần Lãng, ngươi tới rồi?" Đào Nhược Hương nhìn thấy Tần Lãng, hiển nhiên thở phào một cái, nhưng sau đó ánh mắt của Đào Nhược Hương liền rơi vào trên người Nhậm Mỹ Lệ. Đào Nhược Hương dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhậm Mỹ Lệ bên cạnh Tần Lãng. Nhậm Mỹ Lệ tuy rằng mang một cái khẩu trang, nhưng phong thái ưu nhã, khí chất cổ điển, nhất là một đôi cặp đùi đẹp thon dài không tì vết, lại càng làm nàng tăng thêm không ít vẻ đẹp. Tuy rằng Nhậm Mỹ Lệ mang khẩu trang, nhưng ở trong mắt Đào Nhược Hương, đây có lẽ là một loại thời trang khác biệt mà những thiếu nữ bây giờ theo đuổi đi. Tóm lại, đối với Đào Nhược Hương mà nói, nàng từ trên người Nhậm Mỹ Lệ cảm giác được một loại uy hiếp tiềm tàng. Thế nhưng Đào Nhược Hương dù sao cũng muốn thành thục một chút, tự nhiên sẽ không từ trên nét mặt biểu lộ ra, nói với Tần Lãng: "Tần Lãng, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi đây, thoát khỏi những người đang theo dõi chúng ta." "Không cần thoát khỏi, để Tần Lãng giết chết bọn họ là được!" Nhậm Mỹ Lệ nhàn nhạt nói, giống như cùng là để Tần Lãng đi làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể. Đào Nhược Hương lại là trên nét mặt nghiêm lại, nghĩ thầm nha đầu bên cạnh Tần Lãng rốt cuộc là lai lịch gì a, tại sao nhìn rất thuận mắt, nhưng nói chuyện lại tàn nhẫn như vậy chứ. "Đào lão sư, cô không cần lo lắng, ta đến xử lý." Tần Lãng nói, ánh mắt quét qua đám người bên trong trung tâm thương mại, rất nhanh hắn liền phát hiện một nhân vật khả nghi. Tần Lãng bước nhanh về phía trước, lập tức liền đè lại bả vai của người này, chính phải chuẩn bị động thủ giáo huấn người này, nhưng lại nghe thấy người thanh niên này vội vàng nói: "Tần... Tần ca, ngài đây là?" "Ngươi biết ta?" Tần Lãng không khỏi ngạc nhiên, cảm giác người này không giống như là người của Ngũ Nghĩa Đường, bởi vì nếu như là người của Ngũ Nghĩa Đường phái tới, công phu hẳn là không đến mức kém như vậy. "Ta là người được Cường ca phái đến âm thầm bảo vệ Đào lão sư." Người này giải thích nói: "Cường ca nói gần đây Hạ Dương Thị không yên ổn, cho nên an bài người âm thầm bảo vệ nữ nhân của ngươi, Tần ca, để tránh cho có nguy hiểm gì." Tần Lãng hiểu đây là Hàn Tam Cường biến tướng nịnh bợ mình. Tuy rằng bản lĩnh nịnh bợ này không đủ cao minh, nhưng dù sao Hàn Tam Cường cũng là có ý tốt, cho nên Tần Lãng buông người này ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai: "Được, không sao rồi." "Cảm ơn, Tần ca." Người thanh niên này có chút nơm nớp lo sợ nói. Hắn biết Tần Lãng tuy rằng chỉ là một học sinh trung học, nhưng lại là lão bản của những mãnh nhân như Hàn Tam Cường và Man Ngưu, mà lại hắn cũng đã nghe qua chuyện Tần Lãng một mình xông vào Long Đàm, phế bỏ bang chủ Thanh Hoàn Bang, cho nên đối với Tần Lãng tự nhiên có vài phần sùng bái, có vài phần kính sợ. Tần Lãng để người này rời đi, rồi sau đó ra cửa nói với Đào Nhược Hương: "Đào lão sư, không sao rồi. Là bằng hữu của ta phái người đến âm thầm bảo vệ cô, không ngờ lại bị cô phát hiện." "Người của bằng hữu ngươi phái tới, đến bảo vệ ta làm gì?" Đào Nhược Hương không hiểu. "Gần đây giang hồ Hạ Dương Thị có chút không yên ổn——chuyện này một lời khó nói hết, ta vẫn là trước tiên đưa cô về trường học đi." Tần Lãng nói với Đào Nhược Hương. Đào Nhược Hương gật đầu, đi chung với Tần Lãng lên xe.