Thiếu Niên Y Tiên

Chương 439:  Thí chủ xin dừng bước



"Tiểu tử kia trốn ở chỗ này sao?" Một trong số đó nói, "Đậu xanh rau má! Nghe nói trước đó Diệp Trung Thạch và Diệp Hải Minh cũng bị xử lý ở đây, không ngờ tiểu tử kia lại còn dám quay về đây! Hừ, nhưng đúng lúc để cho hắn biết công phu Độc Sa Chưởng của lão tử lợi hại thế nào!" Người này tên Mã Hán Siêu, hai mươi năm trước là một hung nhân tuyệt đại tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, luyện được một tay công phu Độc Sa Chưởng, phong cách hành sự rất tàn nhẫn. Năm đó, hắn ở vùng Sơn Tây kết bè kết phái đánh cướp xe vận chuyển, và giết không ít người. Sau này chọc cho người của Lục Phiến Môn ra tay, bắt gọn đồng bọn của hắn, nhưng Mã Hán Siêu lại trốn thoát được, sau đó liền bặt vô âm tín. Không ai nào ngờ, hung nhân tiếng tăm lừng lẫy năm xưa, lại trở thành chó săn của Diệp gia. "Lão Mã, đây là An Dung thị, một vùng đồng bằng rộng lớn, gần đây chỉ có một ngọn Tiểu Long Sơn thế này, hắn không trốn ở đây thì còn có thể trốn ở đâu chứ? Chẳng lẽ trốn trong quần đít của lão bà ngươi?" Một người khác cười khặc khặc nói, người này từng là đại đạo trên giang hồ, sau này đường cùng rồi, bất đắc dĩ dấn thân vào dưới trướng Diệp gia. "Ít nói nhảm đi, trước tiên tìm tiểu tử này ra đã! Bằng không chúng ta đánh cược, đều lấy một trăm vạn làm tiền cược, ai bắt được tiểu tử này trước, hoặc giết chết hắn, người đó sẽ thắng ván cờ bạc này, thế nào?" Có một người lớn tiếng đề nghị, vậy mà lấy Tần Lãng làm vật đánh cược. Bọn hung nhân này, đại đa số đều không để Tần Lãng vào trong mắt. "Được! Đánh cược!" "Không sai! Một trăm vạn, mưa bụi thôi!" "Tính lão tử một cái!" "..." Nhưng trong số bọn hung nhân này, lại vang lên một giọng nói lạnh lùng bất thường, hoàn toàn khác biệt: "Các vị, các ngươi cược thì cứ cược, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, lão già Ngô Ảnh Mộng kia đã theo sát trên mông chúng ta rồi, tính khí của hắn các ngươi đều rõ, nếu là hắn chê chúng ta ra tay chậm thì hắn có thể sẽ tự mình xuất thủ đó! Đến lúc đó, bọn người chúng ta sẽ không còn cơ hội ra tay nữa, tay không mà về, Diệp gia khẳng định sẽ không cho chúng ta bất kỳ lợi ích nào đâu!" "Không sai! Mẹ nó, ít nói nhảm đi! Mau chóng lên núi bắt người thôi." Mấy người kêu la ầm ĩ, sải bước đi về phía trên núi. Những người này đều là lão giang hồ, hơn nữa từng là nhân vật hung ác trong chốn giang hồ, đương nhiên sẽ không để Tần Lãng ở trong mắt, trong mắt bọn họ, bắt giữ một tiểu tử đơn giản chính là chuyện dễ như trở bàn tay. "A Di Đà Phật! Thí chủ xin dừng bước!" Mấy hung nhân này vừa lên núi, đi qua một mảnh rừng bách, liền nghe thấy một giọng nói trang nghiêm vang lên, sau đó một hòa thượng xuất hiện giữa rừng. "Xú hòa thượng! Khất thực ngươi đến nhầm chỗ rồi, hôm nay lão tử không có thời gian để ý tới ngươi, cút ngay cho ta!" Người nói chuyện là Mã Hán Siêu, công phu nội kình của gã này đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, hơn nữa Độc Sa Chưởng uy lực kinh người, sao có thể để một dã hòa thượng vào trong mắt chứ. Hơn nữa, thái dương của dã hòa thượng này cũng không nhô cao, tựa hồ không có chút công phu nào. "Bần tăng không phải đến khất thực, bần tăng là muốn mời thí chủ dừng bước, vĩnh viễn nằm lại trong rừng này." Kiến Tượng hòa thượng cười hắc hắc, lúc này ngữ khí của hắn cũng không phải trang nghiêm, mà là âm hiểm. "Thật đúng là một lão hòa thượng không biết sống chết là gì! Ngươi đại khái không biết trước kia lão tử làm cái gì đâu!" Mã Hán Siêu gầm thét một tiếng, bước dài lao lên, trong mấy hơi thở đã đến trước mặt Kiến Tượng hòa thượng, sau đó bàn tay to màu tím đen giáng thẳng xuống đầu Kiến Tượng hòa thượng, hiển nhiên là muốn lập tức đánh chết lão hòa thượng này! Công phu Độc Sa Chưởng của Mã Hán Siêu đã luyện mấy chục năm, đôi bàn tay này của hắn không chỉ có thể dùng sức phá vỡ bia đá, hơn nữa còn ẩn chứa kịch độc, cho dù là cường giả cảnh giới Nội Tức, nếu ăn một chưởng của hắn, cũng sẽ bị nội thương thổ huyết, rất khó chữa khỏi. Những người còn lại biết công phu Độc Sa Chưởng của Mã Hán Siêu lợi hại, trong lòng không khỏi suy nghĩ sau một khắc đầu của lão hòa thượng này hẳn sẽ nổ tung như dưa hấu. Bụp! Bàn tay của Mã Hán Siêu nặng nề giáng xuống đầu Kiến Tượng lão hòa thượng, nhưng điều vô cùng quỷ dị là, đầu của lão hòa thượng này không hề nứt toác, hơn nữa lão hòa thượng này vẫn không nhúc nhích, cứ như một chưởng này của Mã Hán Siêu không hề có lực đạo vậy. Nhưng sự thật không phải như vậy, Kiến Tượng hòa thượng tuy không nhúc nhích, nhưng cả người lại bỗng "lún" xuống mười mấy centimet —— Thì ra hai chân của Kiến Tượng hòa thượng đã lún sâu vào trong đất! Một đòn này, triệt để chấn nhiếp đám tử sĩ được Diệp gia nuôi dưỡng, những người này đều là võ giả, đương nhiên đều hiểu rõ chuyện trước mắt này là thế nào: rõ ràng là lão hòa thượng đã chuyển chưởng lực của Mã Hán Siêu xuống chân! Dùng đầu trực tiếp chống đỡ công phu Độc Sa Chưởng của Mã Hán Siêu, lão hòa thượng này quả thực quá biến thái! Mã Hán Siêu cũng kinh hãi vạn phần, cuộc đời hắn dùng công phu Độc Sa Chưởng đánh người, thường thường đều là mấy chiêu phân thắng bại, đại đa số thời điểm thậm chí là một chưởng liền đánh chết đối phương, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp ai dám trực tiếp chống đỡ Độc Sa Chưởng của hắn, hơn nữa lại còn là dùng đầu! Nhưng Mã Hán Siêu biết lão hòa thượng trước mắt này không phải là kẻ điên, bởi vì nếu là hắn là kẻ điên, đầu của hắn đã nứt toác từ lâu rồi, hơn nữa Mã Hán Siêu sẽ không cảm thấy bàn tay của mình đau đớn muốn nứt ra, cho nên, cũng chỉ còn lại có một khả năng: Lão hòa thượng gầy như que củi này, là một cao thủ thâm tàng bất lộ! Tuyệt đỉnh cao thủ! "Thí chủ, ngươi đã ra chiêu rồi, bây giờ đến lượt bần tăng!" Kiến Tượng hòa thượng trong miệng hô lên một tiếng "Ngã Phật từ bi", sau đó hướng về phía Mã Hán Siêu vỗ ra một chưởng. Một chưởng này nhìn như bình thường không có gì đặc biệt, nhìn như chậm rãi, nhưng lại là "Đại Bi Thủ" chính tông của Phật môn. Độc Sa Chưởng của Mã Hán Siêu ở trước mặt Đại Bi Thủ của Kiến Tượng hòa thượng, đơn giản giống như trò trẻ con. Tuy nhiên, Đại Bi Thủ lại không có một chút ý tứ từ bi, thương hại nào, một chưởng của Kiến Tượng hòa thượng trực tiếp phá vỡ chưởng pháp của Mã Hán Siêu, hung hăng đập vào trán của Mã Hán Siêu. Choảng! Âm thanh xương đầu của Mã Hán Siêu vỡ vụn vang lên. Âm thanh này đối với Mã Hán Siêu mà nói có một loại cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp, bởi vì trước kia khi hắn hành tẩu giang hồ, trên đường đánh cướp, liền đặc biệt thích dùng bàn tay của mình đập nát đầu của người khác, như vậy bản thân có một loại cảm giác sảng khoái, hơn nữa còn có thể mang lại cảm giác uy hiếp cho người khác và tiểu đệ của mình, nhưng Mã Hán Siêu không ngờ có một ngày đầu của mình cũng sẽ bị người khác đập nát. Choảng! Choảng! Nứt vỡ không chỉ là xương đầu của Mã Hán Siêu, mà còn có đốt sống cổ và cột sống của hắn! Một chưởng "Đại Bi Thủ" này của Kiến Tượng hòa thượng, thật sự là đại từ đại bi, trực tiếp vỗ Mã Hán Siêu thành một đống thịt băm, trong mắt người khác, Kiến Tượng hòa thượng chỉ một chưởng, cả người Mã Hán Siêu liền "sụp đổ" trên mặt đất, biến thành một đống thi thể. "Đậu xanh rau má! Lão hòa thượng này là cao thủ —— lấy đồ nghề ra xử lý hắn!" Những người này đều là người trong giang hồ, là võ giả, hơn nữa đều là hung nhân tuyệt đại. Tuy Kiến Tượng hòa thượng một chưởng này ra oai trước, khiến những người này thật sự có chút sợ hãi, nhưng bọn người này sẽ không vì sợ hãi mà lùi bước, bởi vì họ biết mình đã không còn đường lui, đầu nhập Diệp gia chính là đường lui cuối cùng. Nếu như hôm nay bọn họ ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, vậy thì Diệp gia khẳng định sẽ không tiếp tục che chở cho bọn họ nữa, lại trở lại giang hồ xông pha, bọn họ chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì! Chỉ riêng người của Lục Phiến Môn thôi, đã đủ khiến bọn họ đau đầu rồi. Cho nên, bọn hung nhân này thấy tình thế không ổn, lập tức lấy đồ nghề ra. Đao kiếm, ám khí và cả hỏa khí, đồng loạt hướng về Kiến Tượng hòa thượng mà tấn công.