Vị bộ khoái này xem ra kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, cho nên biết rõ trong hoàn cảnh nào thì thi triển vũ khí nào. Không gian chật hẹp, u ám, sử dụng loại ám khí này, dĩ nhiên là lựa chọn thích hợp nhất! Thậm chí, còn thích hợp hơn cả dùng súng! "Mẹ nó, đúng là một chút phong độ cao thủ cũng không có!" Tần Lãng vừa mắng, vừa ném ra một thứ gì đó về phía đối phương. Đây là một cái đĩa tròn lớn cỡ bàn tay, nhìn như một chiếc đĩa bay nhỏ, nhưng khi bay ra một hai mét, nó chợt nổ tung ra một đoàn ánh sáng chói mắt. Sau khi đoàn ánh sáng này bùng nổ, một chùm kim thép mà bộ khoái bắn ra vậy mà hoàn toàn biến mất rồi! Không. Không phải biến mất, mà là tất cả đều bị "đĩa bay nhỏ" này thu lại. Cái "đĩa bay nhỏ" này là món đồ chơi nhỏ Đường Tam đưa cho Tần Lãng, tên là "Nhiếp Kim Hấp Thiết Luân", chuyên dùng để phá các loại ám khí kim loại, bởi vì chủ thể của thứ này chính là một cục nam châm điện có công suất mạnh mẽ. Rõ ràng, thứ này hoàn toàn có thể khắc chế các loại ám khí nhỏ bé như Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Hơn nữa, thứ này vốn dĩ được "Bộ phận hậu cần" của Đường Môn đặc biệt nghiên cứu phát triển, tính nhắm mục tiêu rất mạnh, dĩ nhiên cũng vô cùng dễ dùng. "Bộ phận hậu cần" của Đường Môn, không chỉ nghiên cứu ám khí, mà đồng thời cũng nghiên cứu một số "trang bị phản ám khí", điều này là để các sát thủ Đường Môn không đến nỗi chịu thiệt khi gặp đồng hành. Mặc dù ám khí Đường Môn được xưng là thiên hạ vô song, nhưng rất nhiều sát thủ cùng ngành cũng bắt đầu sử dụng các loại ám khí khác nhau, để tránh chuyện ngoài ý muốn, người Đường Môn đã nghiên cứu một ít trang bị phản ám khí, chuyên dùng để khắc chế ám khí của đối phương. Với mối quan hệ giữa Tần Lãng và Đường Tam, muốn lấy được những món đồ chơi nhỏ này tự nhiên là chuyện dễ dàng. "Hả!~" Nhìn thấy kim thép đầy trời vậy mà bị thu lại, vị bộ khoái này phát ra một tiếng kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi là người Đường Môn! Nhưng mà, cho dù ngươi là người Đường Môn, Lục Phiến Môn ta cũng cứ giết không tha!" "Là sao? Nổ!" Tần Lãng cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức nằm sấp xuống đất. Lập tức, Nhiếp Kim Hấp Thiết Luân trên mặt đất nổ tung. Uy lực nổ tung tuy không mạnh lắm, nhưng lại mang theo một đoàn ánh sáng chói mắt, hầu như khiến người ta không thể mở mắt ra, cũng chiếu cho mắt của vị bộ khoái này trắng bệch. Đồng thời lúc nổ tung, những kim thép trên bánh xe, dưới lực đẩy của vụ nổ kích xạ đi ra, trong nháy mắt biến thành một loại ám khí khác. Không thể không nói, những người ở bộ phận hậu cần Đường Môn này thật sự có chút bản lĩnh. Nhiếp Kim Hấp Thiết Luân không chỉ có thể hấp dẫn lấy ám khí nhỏ bé mà đối phương bắn ra, hơn nữa còn có thể nổ tung, đồng thời thông qua vụ nổ mà kích xạ những ám khí nhỏ này đi ra, từ đó không chỉ có chức năng phòng ngự, mà còn tăng thêm khả năng tấn công. Tầm nhìn của vị bộ khoái này bị tổn hại, hơn nữa vụ nổ này lại đột nhiên xuất hiện, Tần Lãng cho rằng đối phương hẳn là đã trúng chiêu rồi. Trên mặt Tần Lãng thậm chí còn hiện ra nụ cười như ý, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười của Tần Lãng liền ngưng đọng, bởi vì vị bộ khoái này vậy mà không trúng chiêu. Những kim thép kích xạ về phía hắn, vậy mà thoáng cái "biến mất", nói chính xác là thoáng cái bay vào trong lòng bàn tay hắn. Bộ khoái dùng ngữ khí trào phúng nói với Tần Lãng: "Đường Môn có thứ khắc chế ám khí, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lục Phiến Môn chúng ta sẽ không có sao? Lục Phiến Môn chúng ta thu nạp kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, lại trải qua trăm ngàn năm phát triển lớn mạnh, tài nguyên nắm giữ trong tay chúng ta, há lại là loại người như ngươi có thể so sánh được!" Trong lòng bàn tay của vị bộ khoái này, đang cầm một cái đĩa sắt nhỏ tương tự, những kim thép kích xạ từ vụ nổ đi ra, lúc này lại bị cái đĩa sắt nhỏ trong tay hắn hấp dẫn lấy. Người của Lục Phiến Môn, quả nhiên không dễ đối phó! Tần Lãng âm thầm thở dài một tiếng, nếu như là người trong giang hồ khác, vào lúc này chỉ sợ đã trúng chiêu rồi, nhưng Lục Phiến Môn không hổ là Lục Phiến Môn, thủ đoạn nhiều, trang bị nhiều, hơn nữa kinh nghiệm đấu tranh vô cùng phong phú. Tần Lãng muốn giết chết vị bộ khoái này, cũng không phải là chuyện dễ dàng nữa rồi. Sau khi cảm thán, Tần Lãng không kịp bò dậy từ trên mặt đất, liền trực tiếp thi triển một chiêu "Ngô Công Khiêu" vọt ra ngoài, chui vào trong một đường thoát nước khác. "Cho dù ngươi là một con chuột, hôm nay cũng chớ hòng thoát khỏi trong tay lão tử!" Bộ khoái cười lạnh một tiếng, vẫn là đuổi cùng không bỏ, nhưng thủ đoạn của Tần Lãng ngược lại khiến vị bộ khoái này âm thầm kinh hãi. Hiện tại, vị bộ khoái này đã coi Tần Lãng là người Đường Môn. Nếu là người Đường Môn, vậy thì lại thêm vài phần thử thách rồi. Nhưng cũng chỉ là thêm vài phần thử thách mà thôi, vị bộ khoái này đã từng bắt giữ không dưới hơn một trăm người trong giang hồ, kinh nghiệm vô cùng lão luyện, người có công phu cứng hơn Tần Lãng hắn cũng đã từng bắt giữ, huống hồ là Tần Lãng tiểu tử bé tí này. Chỉ là, vị bộ khoái này vừa đuổi tới sau lưng Tần Lãng, chợt cảm thấy tình hình có chút không đúng. Hắn nghe thấy trong đường thoát nước truyền đến một trận tiếng vang khác thường, ngay lúc hắn có chút kinh ngạc, chợt phía trước có một đoàn bóng đen xông về phía hắn. Bộ khoái hừ lạnh một tiếng, đưa tay chộp một cái, nắm chặt thứ này trong tay, lông xù, mềm mềm —— Vậy mà cũng chỉ là một con chuột! Hoảng sợ hão huyền một trận sao? Bộ khoái nghĩ thầm, có phải mình hơi lo sợ hão huyền rồi không, vậy mà bị một con chuột ảnh hưởng đến. Cho dù tiểu tử kia trước đó thật sự là người Đường Môn thì lại làm sao, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tử cảnh giới Dịch Cân, nhìn thấy hắn cũng chỉ có phần chạy trốn, giống như con chuột này mà thôi. Bụp! Con chuột này trong lòng bàn tay của bộ khoái vỡ vụn, đầu của con chuột bị hắn dùng hai ngón tay bóp nát. Ném xác con chuột này đi, bộ khoái đang định tiếp tục truy lùng Tần Lãng, nhưng lúc này phía trước xuất hiện một đoàn bóng đen khổng lồ, với tốc độ nhanh như chớp xông về phía hắn, giống như dòng lũ chợt dâng vào trong đường thoát nước này. Nhưng đây không phải là hồng thủy! Đây là chuột! Chuột nhiều như hồng thủy! "Đậu xanh rau muống!" Vị bộ khoái này cũng coi là một nhân vật đã trải qua trăm biến không kinh sợ, nhưng lúc này cũng nhịn không được mắng một tiếng. Đối mặt với số lượng chuột đông đảo như vậy, cho dù là hắn ở cảnh giới Nội Tức cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nhất là ở loại địa phương chật hẹp này, căn bản không có không gian cho hắn tránh né, muốn rút lui cũng không được, bởi vì ở đây căn bản không thể chạy nhanh được! Rống! Vị bộ khoái này rống to một tiếng, hai bàn tay vận chuyển như gió, xông về phía đoàn chuột này. Nếu đã không thể tránh được, vậy thì liền trực tiếp giết ra một con đường máu! Dù sao, hắn là cường giả cảnh giới Nội Tức, hắn là bộ khoái của Lục Phiến Môn! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Hai bàn tay của bộ khoái vận chuyển nhanh như chong chóng, hai tay ở trước mặt hắn hình thành một bức tường phòng ngự. Nhưng phàm là chuột bị hai bàn tay hắn đánh trúng, tất cả đều bị đánh chết. Một cường giả cảnh giới Nội Tức, đừng nói là một con chuột, nội kình bùng phát, cho dù là một con trâu cũng có thể đánh chết! Hai bàn tay của bộ khoái, giống như một cái máy xay thịt xuyên qua giữa đàn chuột, nhìn có vẻ rất uy phong, nhưng trên thực tế lại vô cùng thảm liệt, bởi vì bàn tay của bộ khoái này có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là hai tay mà thôi. Hắn không có cách nào bảo vệ toàn thân, mà đàn chuột thì lại khắp toàn thân từ trên xuống dưới tấn công khắp nơi. Hơn nữa những con chuột này cứ như phát điên, hoàn toàn không sợ sống chết, cứ thế liều mạng cắn loạn.