Thiếu Niên Y Tiên

Chương 392:  Gia dĩ lợi dụng



Mà Đường Ngân Nhạc và Đường Kim Sinh hai người vẫn luôn bồi hồi tại cảnh giới nội tức, bọn họ há có thể không muốn lại đột phá tiếp chứ! Nếu như Tần Lãng chịu thuận tiện giúp đỡ, hai vị này cũng có khả năng lại đột phá tiếp! Nhưng Tần Lãng không phải là người khẳng khái như vậy, ít nhất Tần Lãng sẽ không đối với mỗi người đều khẳng khái như thế, hắn cũng không muốn làm người tốt. Hơn nữa, đối với có ít người mà nói, nếu như thứ tốt đạt được quá dễ dàng, hắn liền sẽ không hiểu được trân quý và cảm ơn. Tần Lãng cứu trị Đường Ngân Hồng, vô luận là Đường Ngân Hồng hay là phụ tử Đường Chính Cương, đều sẽ đối với Tần Lãng mang ơn, nhưng nếu như Tần Lãng chủ động cho Đường Kim Sinh và Đường Ngân Nhạc chỗ tốt, đối phương có lẽ sẽ cảm kích, thế nhưng lại không đến mức cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì bọn họ đạt được quá dễ dàng. Cho nên, Tần Lãng căn bản là coi nhẹ Đường Kim Sinh và Đường Ngân Nhạc, chỉ là hướng Đường Chính Cương nói: "Đường Chính Cương tiên sinh, gân cốt và nội tạng của ngươi, đồng dạng cũng cần điều lý một chút, bất quá tu vi nội kình của ngươi còn chưa đạt tới đỉnh phong, cho dù là có thuốc của ta phối chế phụ trợ, muốn lại đột phá tiếp, cũng cần một ít thời gian tích lũy. Mà lão tiên sinh Đường Ngân Hồng công phu nội kình đã đạt tới đỉnh phong, sau khi ta kích thích tiềm năng cho ông ấy, lại thêm thuốc điều lý, muốn tiến thêm một bước, đó chính là nước chảy thành sông." Đường Chính Cương biết Tần Lãng đối với Đường Kim Sinh và Đường Ngân Nhạc bất mãn, nhưng dù sao cũng là đồng môn, hơn nữa Đường Ngân Nhạc đã trúng độc, Đường Chính Cương cũng không muốn Đường Ngân Nhạc đối với Tần Lãng sản sinh oán độc trong lòng, liền hướng Tần Lãng nói: "Tần tiên sinh, còn xin ngài giải độc cho Nhạc thúc, ta cam đoan ông ấy đối với Tần tiên sinh ngài tuyệt đối không có ác ý rồi." "Đúng vậy, trước đó đều là hiểu lầm." Đường Ngân Nhạc vội vàng nói, sau khi biết được Tần Lãng là truyền nhân Dược tông, Đường Ngân Nhạc chỉ là muốn nịnh bợ Tần Lãng, nào còn sẽ đắc tội hắn. Hơn nữa, Đường Ngân Nhạc chủ yếu là dựa vào Đường Kim Sinh chống lưng, ngay cả Đường Kim Sinh bây giờ đối với Tần Lãng cũng là bội phục không thôi, hắn Đường Ngân Nhạc lại sao có thể ngốc đến mức đi kết thù với Tần Lãng. "Y thuật của Tần tiên sinh cao minh, thật sự khiến người ta bội phục!" Đường Kim Sinh cảm khái một tiếng, "Ta hôm nay thật sự xem như đã mở rộng tầm mắt. Không ngờ, mấy chục năm nay của ta thật sự là sống uổng phí rồi a… Tần tiên sinh, ta có lòng muốn giới thiệu ngài cho môn chủ Đường môn chúng ta, xin ngài làm khách khanh của Đường môn chúng ta, ý của ngươi như thế nào?" "Ừm... khách khanh..." Tần Lãng nghĩ nghĩ, rồi nói, "Chuyện này, ta cần phải suy nghĩ kỹ lại một chút, bất quá cảm ơn lòng tốt của ngươi." Tần Lãng không nói lời tuyệt tình, để tránh không duyên cớ đắc tội với người. Sát thủ Đường môn, cực kỳ khó dây dưa. Nếu như Đường Ngân Nhạc vừa mới bắt đầu đã thi triển ám khí, cho dù là Phùng Khôi cũng không đỡ được. Đương nhiên, Phùng Khôi là độc nô, cho dù là trúng ám khí, lực tấn công của hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng bao nhiêu, chỉ cần không phải đầu bị người ta chém rụng là được. Sức sống mạnh mẽ mà độc nô sở hữu, đó là xa xa vượt xa tưởng tượng của người thường. Trăm chân chết cũng không hàng, sức sống của độc nô hầu như giống như trăm chân vậy. Sau khi có được giải dược, Đường Kim Sinh và Đường Ngân Nhạc biết không thích hợp tiếp tục ở tại đây, thế là hai người mượn cớ cáo từ, bất quá trước khi rời đi, Đường Kim Sinh lại thành khẩn mời Tần Lãng suy nghĩ kỹ một chút chuyện trở thành khách khanh Đường môn. Đường Ngân Nhạc vốn dĩ muốn tới xem trò cười của Đường Ngân Hồng, kết quả trò cười không xem thành, ngược lại chính mình lại trở thành trò cười. Sau khi Đường Kim Sinh và Đường Ngân Nhạc rời đi, Đường Ngân Hồng, Đường Chính Cương mời Tần Lãng đến phòng khách bên ngoài, Đường Ngân Hồng lấy ra rượu ngon trân tàng, đích thân rót rượu mời Tần Lãng, Tần Lãng uống một chén rượu xong, liền không uống nữa, từ chối nói: "Lòng tốt của mấy vị ta xin nhận, bất quá ngày mai còn có một số chuyện phiền phức cần xử lý, thật sự không thể uống rượu rồi." Lời này của Tần Lãng, tự nhiên là cố ý nói cho ba người nghe, quả nhiên nghe xong lời này của Tần Lãng, Đường Ngân Hồng lập tức nói: "Tần tiên sinh, không biết ngài gặp phải phiền phức gì rồi, nếu như thuận tiện, không phòng nói cho chúng ta biết." "Ồ, cũng không tính là phiền phức lớn gì." Tần Lãng nhàn nhạt nói, "Không ngoài chuyện của Diệp gia, bởi vì một chút chuyện nhỏ, ta cùng người của Diệp gia kết ân oán sống chết rồi. Ngươi cũng biết, bây giờ Bình Xuyên tỉnh này, Diệp gia đã xem mình là lão đại rồi, cho nên làm việc có chút kiêu ngạo a, hắc..." "Kiêu ngạo cái rắm!" Đường Ngân Hồng lạnh lùng nói, "Đổi lại trước kia, vùng Ba Thục này, vẫn là Đường môn chúng ta là lão đại! Diệp gia, Diệp gia tính là cái rắm! Chỉ có điều, bây giờ Diệp gia hiện tại có chính phủ địa phương chống lưng, hơn nữa Đường môn chúng ta không muốn gây nên sự bất mãn của Lục Phiến môn, cho nên mới để cho người của Diệp gia kiêu ngạo lên rồi. Bất quá, muốn nói Bình Xuyên tỉnh này là địa bàn của ai, trên giang hồ mà nói, đó cũng vẫn là địa bàn của Đường môn chúng ta!" "Không hẳn thế!" Tần Lãng nhàn nhạt nói một câu, "Trong mắt người của Diệp gia, có vị trí của Đường môn các ngươi sao? Nếu như ta không nhớ lầm, trước đó người của Diệp gia lại còn tuyên bố ta là người trong Đường môn, đây rõ ràng là đang lợi dụng Đường môn các ngươi. Kết quả thì sao, các ngươi bị lợi dụng xong, hình như cũng không có phản ứng gì a." Đây là ly gián, rất hiển nhiên Tần Lãng là cố ý khiêu khích lửa giận của Đường Ngân Hồng. Quả nhiên, Đường Ngân Hồng nghe xong, cả giận nói: "Xem ra, là nên giết mấy người của Diệp gia, để bọn họ biết Bình Xuyên tỉnh này còn có sự tồn tại của Đường môn chúng ta!" "Nếu như người của Đường môn chọc phải Tần tiên sinh, là nên cho bọn họ một bài học!" Đường Chính Cương cũng gật đầu nói. "Đúng vậy, người của Diệp gia lại còn dám thuê ta để đối phó Tần tiên sinh, quả thực là tội đáng muôn chết!" Đường Thiên Nguyên cũng nói, "Tần tiên sinh, ngài nói đi, người của Diệp gia là ai đã đắc tội ngài, ta đây liền đi giết chết hắn, để hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai!" "Không vội, không vội." Tần Lãng nói, "Người của Diệp gia đã bắt một vị bằng hữu của ta, dùng cái này để uy hiếp ta, bất quá ta không thích bị người khác uy hiếp, cho nên ta muốn đích thân cho bọn họ một bài học! Hơn nữa còn là một bài học sâu sắc mới được! Ta biết, sát thủ Đường môn các ngươi, am hiểu nhất là ám sát, nếu như các ngươi nguyện ý, ta lại cần các ngươi giúp một chuyện nhỏ." "Tần tiên sinh cứ nói!" Đường Ngân Hồng vội vàng nói. "Vậy được, ta liền không khách khí nữa." Tần Lãng nói, "Ta biết người của Diệp gia đang buôn lậu vũ khí, hơn nữa ta biết ngày mai bọn họ có một phi vụ, nhưng ngày mai ta muốn đi cứu vị bằng hữu kia của ta, cho nên..." "Tần tiên sinh ý là, muốn cho bọn họ phi vụ này không làm được?" Đường Ngân Hồng hỏi. "Ta muốn người làm phi vụ này đều chết mất! Bất kể là người bán hay người mua." Ngữ khí của Tần Lãng rất bình tĩnh, thế nhưng sát khí lộ ra lại khiến Đường Chính Cương và Đường Ngân Hồng đều không khỏi âm thầm kinh hãi, hai người thầm nghĩ đệ tử Dược tông Tần Lãng này vốn dĩ không chỉ là biết cứu người, giết người càng là không chút lưu tình. "Nếu như Tần tiên sinh có ý nghĩ này, chúng ta tự nhiên sẽ làm được." Đường Ngân Hồng gật đầu nói. Người khác có lẽ sẽ e ngại thế lực của Diệp gia, nhưng Đường Ngân Hồng sẽ không, cho dù là người của Diệp gia, giết rồi thì cứ giết. Cho dù là chọc ra Lục Phiến môn, cùng lắm thì chạy trốn là được, dù sao người của Đường môn đã sớm chuẩn bị tốt đường lui.