Thiếu Niên Y Tiên

Chương 377:  Mã Chân Dũng bị bắt



Mất hơn một tiếng đồng hồ, Tần Lãng mới từ chiếc thẻ nhớ Mã Chân Dũng đưa mà tìm được một vài manh mối quan trọng. Tần Lãng đại khái đã thăm dò rõ ràng khoảng thời gian giao dịch quân hỏa của người nhà họ Diệp, cũng như mấy địa điểm giao dịch chủ yếu. Chỉ là, Tần Lãng bây giờ không có cách nào xác định được thời gian và địa điểm giao dịch chính xác vào lần tiếp theo của nhà họ Diệp. Thế là, Tần Lãng gọi điện thoại cho Mã Chân Dũng. Điện thoại vang mấy tiếng mới kết nối, rồi sau đó Tần Lãng nghe thấy Mã Chân Dũng nói: “Alo, vị nào—ngươi là?” Tần Lãng đang muốn trả lời, đột nhiên cảm giác không ổn, bởi vì hắn nhớ tới lúc chia tay với Mã Chân Dũng đã hẹn một ám hiệu. Cái ám hiệu này rất đơn giản, nhưng là phi thường thực dụng. Khi hai bên liên lạc, nếu đối phương nói "ngươi là vị nào" thì biểu thị an toàn; nếu nói "vị nào—ngươi là", thì biểu thị hiện tại cuộc gọi không an toàn, đối phương hiện tại tình cảnh rất xấu. Tần Lãng vốn dĩ cho rằng Mã Chân Dũng lựa chọn ẩn nấp trong rừng núi, hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy bị người nhà họ Diệp tìm được, nào biết Mã Chân Dũng vừa mới từ Thanh Vân Sơn trốn thoát, lại rơi vào trong tay người nhà họ Diệp. Đương nhiên, đây cũng không phải nói Mã Chân Dũng vô dụng, mà là chứng minh lúc này người nhà họ Diệp đều đặt sự chú ý lên trên người Mã Chân Dũng, cho nên đã động dùng toàn lực đang đuổi bắt Mã Chân Dũng. Trong cả Bình Xuyên tỉnh, thế lực của nhà họ Diệp không nghi ngờ gì là mạnh nhất, một khi toàn lực xuất động, tự nhiên là đã bày ra thiên la địa võng, như vậy Mã Chân Dũng bị tóm lấy, cũng là chuyện bình thường. Bất quá, may mắn Mã Chân Dũng không hoàn toàn khuất phục, thông qua một ám hiệu đơn giản thực dụng nhắc nhở Tần Lãng. Tần Lãng nhanh chóng cúp điện thoại, rồi sau đó tắt tín hiệu di động. Thời gian cuộc gọi cực ngắn, hơn nữa Tần Lãng dùng là thẻ “mã hóa” mà lão độc vật đưa cho hắn, chắc hẳn người nhà họ Diệp cho dù là có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào thoáng cái liền truy tìm tới vị trí của hắn. Chỉ là, Mã Chân Dũng đã bị bắt lấy, vậy thì thời gian của Tần Lãng liền càng thêm cấp bách rồi. Ý chí của Mã Chân Dũng có lẽ rất kiên định, có thể chịu đựng được sự tra tấn của người nhà họ Diệp, nhưng là Tần Lãng biết kỹ thuật bức cung tra hỏi hiện đại so với quá khứ đã có phát triển rất lớn, ý chí của Mã Chân Dũng có kiên định hơn nữa, cũng có lúc bị phá vỡ, một khi tinh thần và ý chí của Mã Chân Dũng sụp đổ, vậy thì hắn tất nhiên sẽ “khai” ra Tần Lãng, đây là không phải do hắn. Tần Lãng vốn dĩ còn muốn hỏi ý kiến Mã Chân Dũng một chút, từ chỗ hắn có được một ít chuyện về việc nhà họ Diệp bán quân hỏa, rồi sau đó đối với chuyện này mà thi hành đả kích, từng bước phá hoại chuyện làm ăn giao dịch quân hỏa của nhà họ Diệp, hơn nữa trảm sát một vài kẻ bại hoại của nhà họ Diệp, từ đó đạt tới mục đích suy yếu nhà họ Diệp, lại không nghĩ tới hành động của nhà họ Diệp nhanh chóng như vậy, Mã Chân Dũng nhanh như thế liền rơi vào trong tay người nhà họ Diệp. Mã Chân Dũng bị tóm lấy, vậy thì rất nhanh người nhà họ Diệp liền sẽ biết người gặp mặt với Lôi Quân Nghĩa hẳn là không phải Mã Chân Dũng, mà là một người khác hoàn toàn, thậm chí rất nhanh liền có thể từ trong miệng của Mã Chân Dũng mà biết sự tồn tại của Tần Lãng! Hiện tại, cũng chỉ có thể xem Mã Chân Dũng có thể kiên trì bao lâu dưới thủ đoạn bức cung của nhà họ Diệp! Hơi do dự một chút, Tần Lãng cầm ra di động liền chuẩn bị gọi điện thoại cho lão độc vật, nhưng là điện thoại vừa mới kết nối liền bị cúp, Tần Lãng đang băn khoăn, lại nghe thấy tiếng lão độc vật vang lên trong phòng khách: “Không cần gọi nữa, lão tử đã tới rồi. Sao, có phải là gặp vấn đề khó giải quyết rồi?” “Người không biết ta gặp phải phiền phức gì sao?” Tần Lãng đi về hướng phòng khách, kinh ngạc hỏi lão độc vật. “Vô nghĩa, lão tử lại không phải con giun đũa trong bụng của ngươi.” Lão độc vật hừ một tiếng, “Lão tử vừa mới dẫn người của Lục Phiến Môn đi xa, nào biết được ngươi bây giờ gặp phải phiền phức gì.” Tần Lãng kể chuyện phiền phức trước mắt cho lão độc vật. “Hừ! Lão tử đã sớm nói cho ngươi, đừng có coi thường nhà họ Diệp, ai bảo ngươi để ngoài tai! Còn nữa, nếu không phải ngươi ngu xuẩn muốn đi vươn tay hành hiệp trượng nghĩa, cũng sẽ không lâm vào trong phiền phức này. Nếu chỉ là bị nhà họ Diệp để mắt tới, đây chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng là bây giờ còn liên lụy tới Lục Phiến Môn, cộng thêm tiểu tử ngươi trước đó cũng bị người của Lục Phiến Môn điều tra qua, theo ý ta thì ngươi dữ nhiều lành ít rồi!” Nghe ngữ khí của lão độc vật, tựa hồ có hơi hả hê. Tần Lãng biết trong lòng lão độc vật nghĩ gì, lão già này kỳ thật ước gì thân phận Tần Lãng bại lộ, như vậy Tần Lãng cũng chỉ có thể bị ép đi theo hắn ẩn nấp rừng núi tu hành, rồi sau đó một cách toàn tâm toàn ý trở thành truyền nhân của Độc Tông, đem truyền thừa của Độc Tông kéo dài xuống dưới. Mặc dù lão độc vật cứ một mực nói muốn Tần Lãng đi trọng chấn Độc Tông, nhưng là lão độc vật và Tần Lãng đều rất rõ ràng, chuyện trọng chấn Độc Tông như thế này, hẳn là con đường phi thường dài dằng dặc, thậm chí sinh thời Tần Lãng cũng không nhất định có thể làm được. Bởi vì tu vi và tâm cơ của lão độc vật lợi hại như vậy, còn thượng thả không làm được chuyện này, huống chi là Tần Lãng chứ? Cho nên, so với trọng chấn Độc Tông, còn có một chuyện trọng yếu hơn: truyền thừa! Đối với một tông môn mà nói, quan trọng nhất vẫn là truyền thừa, giống như là một gia tộc, Hoàng tộc cường đại, quan trọng nhất chính là huyết mạch truyền thừa, nếu huyết mạch tương hỏa đều đứt đoạn, còn nói gì tới phục hưng, còn nói gì tới đại nghiệp chứ? Cho nên, đối với lão độc vật mà nói, một chuyện quan trọng nhất chính là truyền thừa, đầu tiên phải đem Tần Lãng bồi dưỡng thành đệ tử mạnh nhất của Độc Tông, chỉ cần Tần Lãng chân chính trưởng thành lên, sẽ không dễ dàng bị người giết chết về sau, lão độc vật mới có thể yên tâm to gan để Tần Lãng tiến hành đại nghiệp trọng chấn Độc Tông. Vì vậy, một mực từ trước đến nay, lão độc vật phi thường quan tâm chết sống của Tần Lãng, nhưng là lại không phải rất quan tâm thân phận của Tần Lãng có bại lộ hay không. Đương nhiên, lão độc vật không có khả năng chủ động đi bại lộ thân phận của Tần Lãng, bởi vì nếu hắn làm như vậy, với tính cách của Tần Lãng tất nhiên sẽ cùng lão độc vật nghịch phản đến cùng. “Lão độc vật, bái thác ngươi bây giờ đừng nói lời châm chọc được hay không?” Tần Lãng nói, “Ta biết suy nghĩ của lão nhân gia người, người là ước gì thân phận ta bại lộ, rồi sau đó cùng người ẩn nấp sơn dã, chuyên tâm tu hành. Bất quá, suy nghĩ của người như thế không thể tin, người phải biết rằng, nơi có người mới có giang hồ, nếu chạy đến chỗ không người trốn đi, chúng ta còn xem là người giang hồ gì chứ? Hơn nữa, chúng ta một mực đang trốn ở chỗ không người, tự nhiên theo không kịp sự phát triển của giang hồ, coi như là công phu luyện được có cao hơn nữa, đến lúc đó không thích hợp với giang hồ này, chỉ sợ một khi xuất sơn liền phải ăn quả đắng, thậm chí là một mạng嗚呼. Cho nên, theo ý ta, thân ở trong đấu tranh giang hồ, mới là chỗ tu hành tốt nhất!” “Thân ở trong đấu tranh giang hồ, mới là chỗ tu hành tốt nhất?” Lão độc vật hơi sững sờ, cảm giác lời Tần Lãng nói không phải không có đạo lý. Lão độc vật tự nhiên là người tài trí siêu việt, hắn tự nhiên minh bạch đấu tranh giang hồ chính là đá mài đao của tu hành, chỉ là hắn cũng chỉ có Tần Lãng một đệ tử chân truyền như vậy, hơn nữa Tần Lãng người mang Vô Tướng Độc Thể, là người duy nhất cũng là người tốt nhất để tu luyện Vô Tướng Độc Công của Độc Tông, cho nên lão độc vật tự nhiên coi Tần Lãng là bảo bối, chỉ sợ hắn không cẩn thận liền bị người giết. Chính vì như vậy, lão độc vật mới quyết định lựa chọn phương thức tu hành thích đáng, mang theo Tần Lãng ẩn nấp trong núi sâu đi tu hành, nào biết tiểu tử Tần Lãng này không chịu. Thế là, lão độc vật than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói, “Đạo lý này lão tử sao lại không hiểu, chỉ là giang hồ hiểm ác, tiểu tử ngươi lại có lòng dạ đàn bà, lão tử thật sự lo lắng ngươi bị sóng lớn của giang hồ này mà chết chìm.”