Rầm! Nắm đấm của Hoàng Tuyền Đế Tôn đánh trúng thân thể của Tần Lãng, dưới sự oanh kích của lực lượng cường đại như thế, cho dù là Kỷ Nguyên Bá Chủ cũng không thể nào chống đỡ nổi. Rất nhiều người cũng không tin Hoàng Tuyền Đế Tôn vậy mà có thể một chiêu đánh bại Tần Lãng, thậm chí có thể trọng thương Tần Lãng. Chẳng lẽ nói thực lực của Tần Lãng đã kém xa trước kia rồi? Ngay lúc Hoàng Tuyền Đế Tôn âm thầm vui mừng, một số người âm thầm lo lắng cho Tần Lãng, Tần Lãng lại không chút sứt mẻ nào đỡ được một kích này, bình tĩnh nói: "Hoàng Tuyền Đế Tôn Tiêu Vô Viêm, ta biết lai lịch của ngươi, ngươi tên này chẳng qua chỉ là một tiểu tốt vô danh trong thế giới vũ trụ cấp độ thứ tư mà thôi. Mặc dù thiên phú tu hành không tệ, nhưng nếu như không phải vì có người khác đang âm thầm điều khiển ngươi, ngươi căn bản là không thể nào đạt tới cảnh giới tu vi hiện tại, ngươi ngay cả thành tựu Kỷ Nguyên Bá Chủ cũng rất khó! Càng không được nói đến việc lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc của toàn bộ hệ thống vũ trụ đê vị diện!" "Ngươi biết cái gì!" Tên gọi Tiêu Vô Viêm này không thừa nhận, "Ngươi bớt ở đây nói láo đi! Ta là Hoàng Tuyền Đế Tôn, Đế Tôn độc nhất vô nhị!" "Tốt a, ta liền nhìn xem ngươi cái Đế Tôn độc nhất vô nhị này rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào!" Tần Lãng cười lạnh một tiếng, một cây ngón tay ấn về phía Tiêu Vô Viêm. Mặc dù một cây ngón tay này của Tần Lãng nhìn qua nhẹ bẫng tựa hồ không có bất kỳ lực lượng nào, nhưng trên thực tế lại là một lần phân giải phóng thích của pháp tắc vĩ mô. Cũng chỉ có Tần Lãng có thể làm được bước này. Bây giờ, tu sĩ trong toàn bộ hệ thống vũ trụ đê vị diện, đại khái cũng chỉ có một mình Tần Lãng chưởng khống pháp tắc vĩ mô. Còn như vị Hoàng Tuyền Đế Tôn đáng thương này, sau khi Tần Lãng rời đi, mặc dù đã vượt lên trên mấy vị ngục chủ của Hoàng Tuyền Cửu Ngục, thực lực của hắn thậm chí đã vượt qua Tần Lãng trước kia, nhưng Tiêu Vô Viêm hắn vẫn luôn cho rằng Tần Lãng vẫn chỉ dừng lại ở cơ sở tu vi ban đầu. Như vậy, việc Tiêu Vô Viêm chịu thiệt trong tay Tần Lãng cũng chính là chuyện tất nhiên rồi. Mặc dù Tần Lãng chỉ động dùng một cây ngón tay, điều này liền như là cường giả cấp độ vũ trụ vĩ mô ra tay đối phó Tần Lãng năm xưa, nhưng trên thực tế lại như là hiệu quả của hàng tỉ vạn đạo lực lượng pháp tắc cấp độ vũ trụ vi mô chung vào một chỗ. Hoàng Tuyền Đế Tôn này chưa từng thấy qua thủ đoạn thần diệu như thế. Hắn còn muốn dễ dàng chống lại lực lượng mà một cây ngón tay này của Tần Lãng phóng xuất ra, nhưng lực lượng hai bên va chạm, lập tức phòng ngự hộ thể của Tiêu Vô Viêm sụp đổ tan tành, trong khoảnh khắc hoàn toàn mất đi sức phản kháng, chỉ có thể dưới ngón tay của Tần Lãng bị từng chút một ép đến cúi đầu, khom lưng, sau đó uốn gối quỳ xuống! Đây vốn là kết quả mà Hoàng Tuyền Đế Tôn Tiêu Vô Viêm muốn. Hắn vốn dĩ cho rằng có thể trấn áp Tần Lãng, nhục nhã một phen, thế nhưng là đâu biết Tần Lãng lại lấy đạo của người trị lại thân người, trấn áp Tiêu Vô Viêm xuống. Ngay khoảnh khắc Tiêu Vô Viêm quỳ xuống, Nha Tuyền Ngục Chủ ở một bên lập tức quỳ rạp dưới đất, lần thứ nhất một lần nữa hiệu trung với Tần Lãng. Một số người khác nhanh mắt nhìn ra thời cơ, cũng vội vàng quỳ rạp dưới đất, miệng xưng muốn trung với Tần Lãng. Trên thực tế, lúc này ai cũng nhìn ra Tần Lãng so trước đó rời đi thì lực lượng tu vi cao hơn một tầng thứ, đạt tới mức độ mà rất nhiều người cũng không thể nào nhận thức được, đến nỗi rất nhiều người cũng không thể hiểu vì sao Tần Lãng chỉ dùng một cây ngón tay liền có thể khiến Tiêu Vô Viêm quỳ rạp trên đất, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng. Thế nhưng, khi Tiêu Vô Viêm vừa mới quỳ xuống, tên này vẫn cố gắng chống cự đến cùng, muốn chống lại Tần Lãng. Nhưng một lát sau, Tiêu Vô Viêm liền triệt để bình tĩnh lại, phải nói là triệt để từ bỏ chống cự, bởi vì hắn lập tức ý thức được phản kháng đã là chuyện vô nghĩa. Một cây ngón tay của Tần Lãng đã đủ để hắn gắt gao bị ấn ở đây! Đúng vậy, một cây ngón tay đã đủ rồi! Tiêu Vô Viêm này dù sao cũng là đầu mục của Hoàng Tuyền Cửu Ngục, tung hoành trong huyết sắc hư không của hệ thống vũ trụ đê vị diện. Quyền thế và lực lượng so với Tần Lãng lúc trước có hơn chứ không kém. Hắn vốn dĩ cho rằng mình đã là đệ nhất nhân của hệ thống vũ trụ đê vị diện rồi, coi như là vị sư tôn có lai lịch thần bí kia của hắn cũng là như thế cho rằng. Vị sư tôn kia thậm chí còn nói cho dù là Tần Lãng trở về, cũng không thể nào là đối thủ của Tiêu Vô Viêm. Thế nhưng là đâu biết Tần Lãng bây giờ sớm đã xưa đâu bằng nay, không chỉ mạnh hơn trước kia, hơn nữa còn mạnh đến mức hỗn độn, Tiêu Vô Viêm ngay cả một cây ngón tay của người ta cũng không thể lay động. Nhìn thấy Tiêu Vô Viêm triệt để từ bỏ tâm tư phản kháng, Tần Lãng mới nói: "Nếu biết không phải là đối thủ rồi, vậy thì cũng dễ nói chuyện rồi. Để người sau lưng ngươi ra nói chuyện với ta đi, ngươi còn chưa đủ tư cách." "Ta sau lưng không có người" Tiêu Vô Viêm hiển nhiên không muốn phản bội người sau lưng hắn, cho nên lúc này vẫn đang kiên trì. Thế nhưng Tần Lãng lại không muốn nghe những thứ này, trực tiếp đem lực lượng mạnh hơn đè trên người của Tiêu Vô Viêm, khiến hắn lập tức cảm thấy nhục thân và tinh thần tựa hồ cũng đều muốn bị phá vỡ. "Tiêu Vô Viêm, tu vi của ngươi không bằng ta, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng trí thông minh có thể thắng ta sao? Người sau lưng ngươi ta đều đã cảm ứng được sự tồn tại của hắn rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn chuẩn bị nói bậy với ta?" Tần Lãng cười lạnh nói, "Bằng không, ta mời hắn ra nhìn một cái?" "Hắn... hắn không tồn tại ở cấp độ vũ trụ này, ngươi cũng không có cách nào gặp được hắn." Tiêu Vô Viêm cuối cùng lựa chọn khuất phục, bởi vì hắn không muốn bị Tần Lãng cứ như vậy trực tiếp dùng cường lực nghiền ép đến chết, cho nên chỉ có thể khuất phục Tần Lãng. Thật vất vả mới có tu vi hiện tại, Tiêu Vô Viêm làm sao cam tâm cứ như vậy chết ở đây, hơn nữa chính cái gọi là lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, Tiêu Vô Viêm cho rằng lữ trình tu vi của mình vẫn là trẻ tuổi, chỉ cần giữ được tính mạng, sau này cuối cùng vẫn còn cơ hội vượt qua Tần Lãng, rửa sạch sỉ nhục, cần gì phải tổn thất ở đây chứ? "Ta biết chân thân của hắn không ở bên trong cấp độ vũ trụ này, nhưng phân thân của hắn lại ở đây, hơn nữa còn ở trên người của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Tần Lãng cười lạnh nói. Hắn nhìn thấy Tiêu Vô Viêm liền biết tên này chẳng qua chỉ là một khôi lỗi mà thôi, căn bản là không coi là gì. Nhân vật thật sự lợi hại là một "lão quỷ" trên người Tiêu Vô Viêm. Tên này đúng là phân thân của cường giả đến từ hệ thống vũ trụ cao thấp vị diện, bị Tiêu Vô Viêm đối đãi như sư phụ, nhưng trên thực tế "lão quỷ" này chẳng qua chỉ là xem Tiêu Vô Viêm như một quân cờ, không, ngay cả một quân cờ cũng không tính là, thuần túy chính là xem hắn như một công cụ, bởi vì lão quỷ này chuẩn bị mượn thân thể Tiêu Vô Viêm "mượn xác hoàn hồn", trực tiếp đoạt lấy thân thể và tinh thần của Tiêu Vô Viêm. Đáng thương tiểu tử Tiêu Vô Viêm này căn bản là không biết, còn tưởng rằng lão quỷ này thật sự là đối đãi hắn như đệ tử. "Làm sao có thể?" Tần Lãng cười lạnh một tiếng, "Uổng cho ngươi còn dám tự xưng là Hoàng Tuyền Đế Tôn gì đó, ngay cả thân thể chính mình đã trở thành khôi lỗi của người khác cũng không biết! Ngươi xem một chút cái bóng của ngươi, cùng lão quỷ này thật tốt nói chuyện đi!" Tần Lãng vậy mà đem cái bóng của Tiêu Vô Viêm "câu" ra ngoài, nhưng "cái bóng" này trên thực tế lại không phải là "cái bóng", mà là một "người" khác!