Tần Lãng bây giờ cuối cùng cũng thanh tịnh hơn rất nhiều rồi, bởi vì người của Lộc Dã hoàn toàn sẽ không đến quấy rầy hắn nữa, những tên đó đại khái đều đã biết sự lợi hại của Tần Lãng, biết cách khắc chế rồi, càng không cần nói trước đó còn có tiền lệ của Đế Khào. Đã vậy bây giờ rơi vào thanh tịnh rồi, cho nên Tần Lãng cũng có thời gian suy nghĩ làm sao để chơi đùa thật tốt với Minh Uy và thủ hạ của hắn. Nhưng từ khi Tần Lãng bức bách Minh Uy thỏa hiệp xong, ngay cả những thủ hạ của Minh Uy cũng đã "ngoan ngoãn" hơn rất nhiều rồi, những tên này không còn lén lút đi tấn công Tần Lãng nữa, điều này có nghĩa là Tần Lãng không thể xem kịch vui một cách thoải mái nữa rồi. Tần Lãng biết, điều này hơn phân nửa là Minh Uy đã ra lệnh, bảo thủ hạ của mình đừng khinh cử vọng động đi tìm phiền phức của Tần Lãng, tên Minh Uy này nhất định đang âm mưu gì đó, hắn nhất định là đang nghĩ cách triệt để đánh bại Tần Lãng, tìm lại thể diện. Với cái tính cách của tên Minh Uy này, Tần Lãng cũng không cho rằng Minh Uy sẽ cứ thế bỏ qua. Chỉ là, Tần Lãng cũng không cần bức Minh Uy quá ác, bởi vì căn bản là không cần thiết, tạm không nói thực lực của Minh Uy còn xa mới đạt đến mức độ khiến Tần Lãng kiêng kỵ, chỉ nói trong vũ trụ này, Lộc Dã mới là đối thủ chân chính của Minh Uy. Sau khi trải qua một phen thiện ý nhắc nhở của Tần Lãng, Lộc Dã cũng lập tức ý thức được hắn đích xác là không nên đánh chủ ý lên đầu Tần Lãng, không phân biệt được chủ thứ, đây chính là chuyện khá trí mạng. Thủ đoạn lấy lùi làm tiến của Tần Lãng đã hù dọa được Lộc Dã rồi, điểm này Tần Lãng phi thường khẳng định, bởi vì tên Lộc Dã này cũng biết thực lực của mình là không bằng cuồng nhân Minh Uy kia, nếu như mất đi Tần Lãng một cái đệm như vậy, thì Lộc Dã tự nhiên liền có thể tùy thời cùng Minh Uy tiến hành quyết chiến, mà Lộc Dã đối với chuyện này cũng không có niềm tin tuyệt đối. Hơn nữa, Lộc Dã cũng biết những cường giả dưới trướng chính hắn, độ trung thành của bọn họ cũng không đáng tin cậy tuyệt đối như vậy, thậm chí có thể còn không bằng những thủ hạ của Minh Uy, Minh Uy điều khiển thủ hạ của mình, trên cơ bản chính là ân uy cùng thi triển, nếu có người phản bội, Minh Uy nhất định sẽ lôi lệ phong hành mà giết chết. Mà so sánh dưới, Lộc Dã ở phương diện này tựa hồ có hơi còn chưa đủ tàn nhẫn, nhưng Lộc Dã sẽ không sửa đổi tính cách của mình, bởi vì với tư cách là một thủ lĩnh của một phe, thiện biến không phải là chuyện tốt gì. Lộc Dã đối với thủ hạ của mình uy hiếp lực không đủ, nhưng uy hiếp lực của Tần Lãng đối với Lộc Dã lại là phi thường đúng chỗ, dù sao trước khi giết chết Minh Uy, Lộc Dã và thủ hạ của hắn hẳn là đều sẽ không đến thử đối phó Tần Lãng. Bây giờ, Tần Lãng chính là hiếu kì vì sao tên Minh Uy này còn chưa ra tay, Tần Lãng chính mình đại khái đều có chút không kiên nhẫn rồi, không ngờ Minh Uy vậy mà còn trầm tĩnh hơn cả Tần Lãng, điều này thật đúng là có chút cổ quái. Sự cổ quái này, từ một mức độ nào đó mà nói đã vi phạm tính cách của Minh Uy, vậy thì trong mắt Tần Lãng nhất định là đã bị ngoại lực can thiệp, cũng chính là nói đúng như Tần Lãng đã dự đoán trước đó, sau lưng Minh Uy hẳn là còn có một cỗ thế lực thần bí đang vận hành, Minh Uy cũng không phải một mình chiến đấu. Suy đoán của Tần Lãng không sai, bởi vì lúc này Minh Uy đang dùng thần thức giao tiếp với một cường giả thần bí: "Đạo Ngô đại nhân, không biết ngài còn có phân phó gì không? Vì sao ngài không cho phép ta báo thù tên 'Vô Đạo' đáng chết kia chứ? Bởi vì sự tồn tại của tên đó, khiến ta không thể một hơi giết chết Lộc Dã, mà tên đó còn sỉ nhục ta, nếu không giết chết hắn, thật sự là khó giải mối hận trong lòng!" Đạo Ngô? Nếu Tần Lãng biết sau lưng Minh Uy vậy mà là Đạo Ngô, thì hắn nhất định sẽ vô cùng chấn kinh, bởi vì Đạo Ngô nhanh chóng như vậy trở về vũ trụ tầng thứ sáu, đây là điều Tần Lãng không ngờ tới, càng không ngờ được Đạo Ngô bây giờ vậy mà lại thấp như vậy, tên này cũng không biết rốt cuộc có tính toán gì, vậy mà lại ẩn nhẫn như thế. "Giết chết hắn? Sao lại vội vàng như thế?" Đạo Ngô như vậy đáp lại Minh Uy nói, "Rất nhiều người đều cho rằng ngươi thật sự là đang phục vụ Nguyên Thủy, nhưng ai biết chủ nhân của ngươi lại là ta chứ? Đã chủ nhân của ngươi là ta, vậy thì tự nhiên là phải nghe theo sắp xếp của ta." "Ta tự nhiên là nghe lệnh của đại nhân ngài." Minh Uy vội cung kính nói, cũng không dám đắc tội vị này, hắn biết vị này chính là siêu cường giả đến từ vũ trụ tầng thứ cao hơn, đắc tội hắn căn bản cũng không phải là hành động sáng suốt gì. "Đã ngươi muốn nghe lệnh của ta, vậy thì cứ dựa theo sự phân phó của ta, tạm thời không nên đi động đến Vô Đạo này, tên này phi thường thú vị, thú vị hơn các ngươi rất nhiều." Lý do Đạo Ngô đưa ra khiến Minh Uy không hiểu chút nào, cái gì gọi là "thú vị"? "Đã đại nhân ngài cảm thấy thú vị, vậy thì chúng ta cứ tạm thời không thu thập hắn nữa." Minh Uy như vậy nói, "Chỉ là, tên này chẳng qua là cùng một gốc thần mộc dung hợp mà thôi, cũng không có gì quá đặc biệt, không cần đại nhân ngài phí tâm như thế đâu." "Ngươi biết cái gì! Nếu ngươi có thể nhìn thấu huyền hư của Vô Đạo này, ngươi sẽ không bị hắn tính kế rồi." Đạo Ngô hừ lạnh một tiếng, "Trong vũ trụ này, ngay cả ngươi, tuy có rất nhiều kỷ nguyên bá chủ, nhưng ta đều có thể nhìn thấu tu vi cao thấp của bọn họ, bất luận kẻ nào cũng không thể thoát khỏi tính toán của ta, nhưng duy độc Vô Đạo này, tu vi nông sâu của tên này, lại không phải ta có thể nhìn thấu, cho nên ta cho rằng Vô Đạo này mới thật sự là tên thú vị, hoàn toàn khác biệt với các ngươi." Nghe Đạo Ngô nói như thế, Minh Uy hiển nhiên là có chút không quá vui vẻ, dù sao Minh Uy như vậy nâng cao tu vi của Vô Đạo kia, điều này ít nhiều có một loại cảm giác tăng chí khí người khác diệt uy phong của mình, nhưng đã Đạo Ngô nói như thế rồi, Minh Uy lại cũng không dám công nhiên phản bác, Minh Uy còn không dám cùng Đạo Ngô hát đối nghịch, hắn là biết rõ sự lợi hại của Đạo Ngô này. "Đã đại nhân cảm thấy chúng ta không nên khinh cử vọng động đối với Vô Đạo kia, vậy thì chúng ta bây giờ cứ mặc kệ hắn sao?" Minh Uy nói. "Mặc kệ tự nhiên cũng không được, nếu hắn một chút động tĩnh cũng không có, chúng ta làm sao trong bóng tối điều tra huyền hư của hắn chứ?" Đạo Ngô nói, "Thường thường phái một số tên ngu xuẩn qua đó thăm dò, cho chúng ta cơ hội dò xét thực lực của Vô Đạo." "Đây chẳng phải là bằng với việc tặng lợi lộc cho tên Vô Đạo kia sao?" Minh Uy biết những tên ngu xuẩn dưới tay mình nhất định không phải đối thủ của Vô Đạo, cho nên thường thường đưa một số tên ngu xuẩn qua đó, điều này căn bản chính là làm lợi cho Vô Đạo. "Tặng lợi lộc thì cứ tặng lợi lộc, sao lẽ nào ngươi có dị nghị sao? Chết đi một số tên ngu xuẩn mà thôi, dùng đến ngươi đau lòng như thế sao?" Ngữ khí của Đạo Ngô tựa hồ có hơi bất mãn rồi. "Không dám! Ý của ta là lo lắng nuôi hổ gây họa, lực lượng của Vô Đạo kia có thể sẽ càng ngày càng mạnh mẽ." Minh Uy biện giải nói. "Ngươi chẳng qua là muốn tìm Vô Đạo báo thù mà thôi, điểm tâm tư này ta hoàn toàn có thể lý giải, chỉ là phương pháp của ngươi lại phi thường ngu xuẩn mà thôi. Tin ta, nếu ngươi không nghe theo hiệu lệnh của ta, tự mình đi đối phó Vô Đạo kia, ngươi tất nhiên sẽ phải trả giá nặng nề hơn!"